Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1835
NGÀY THÁNG NGỌT NGÀO MÀ CAY ĐẮNG
Hai người ăn xong bữa cơm đoàn viên, Hoắc Hoành chủ động nhận nhiệm vụ rửa bát.
Nhiếp Nhiên nhàn rỗi lấy hết những món đồ linh tinh Hoắc Hoành mua ra khỏi túi.
Kết quả là thấy móc phơi quần áo, đồ ăn cho chó, còn cả những đồ không dùng đến.
Nhiếp Nhiên nhìn những thứ đồ đó mà dở khóc dở cười.
Cuối cùng cô cũng lục được mấy quả táo, còn cả mấy quả cam, vì vậy cô làm một đĩa trái cây đơn giản.
Đợi Hoắc Hoành dọn dẹp xong, hai người ngồi ở trên sofa ôm nhau xem tivi, ăn trái cây, giống một đôi vợ chồng trẻ.
Hoắc Hoành cảm nhận khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi này, trong lòng chỉ hy vọng thời gian có thể dừng lại mãi.
“Ngày mai muốn ăn cái gì?” Anh dựa vào sofa, hỏi người trong lòng.
Nhiếp Nhiên liếc anh một cái, hỏi: “Anh nấu à?”
“Tất nhiên là anh nấu, bây giờ em vất vả hơn anh, cứ để anh làm hết cho.” Hoắc
Hoành thấy cô thoải mái dựa vào lòng mình thì cảm thấy vô cùng thỏa mãn, lập tức hăng hái nhận việc nấu cơm.
“Vậy em muốn ăn…” Nhiếp Nhiên cẩn thận suy nghĩ một lát, nhưng mãi không nghĩ ra món gì rất muốn ăn cả, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu: “Em không muốn ăn món gì quá, anh cứ làm đại đi là được rồi.”
Hoắc Hoành cười: “Vợ anh đúng là quá dễ nuôi, không kén chọn chuyện ăn mặc.”
“Vâng, cho nên anh phải quý trọng.” Nhiếp
Nhiên lười biếng nói.
Hoắc Hoành thấy cô uể oải nằm ở trong lòng mình, cười ôm lấy cô.
Cô theo bản năng muốn giãy ra: “Đừng lộn xộn, đang xem tivi mà.”
“Tivi có gì mà xem, anh còn hay hơn tivi.”
Dứt lời, Hoắc Hoành cúi đầu xuống ʍút̼ tại cô.
Người trong lòng liền cứng đờ.
Hoắc Hoành thấy hơi thở của cô hỗn loạn, cười ôm cô lên đi vào phòng ngủ.
Bên trong phòng nhanh chóng vang lên tiếng thở dốc.
Đêm vẫn rất dài… ( )
Gió lạnh ngoài cửa sổ vẫn cắt da cắt thịt, nhưng bên trong lại dào dạt xuân tình.
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng, trên giường bừa bộn, hai người nằm im ôm nhau ngủ.
Bởi vì tối qua bị giày vò quá thê thảm nên lúc này dù quá giờ đồng hồ sinh học mà
Nhiếp Nhiên vẫn chìm trong giấc ngủ, không hay biết gì.
Còn Hoắc Hoành đã dậy từ sớm, lúc nhìn thấy Nhiếp Nhiên dựa vào mình ngủ say, có một giây anh cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Hai người bọn họ giống như đôi vợ chồng bình thường, sống cuộc sống vô cùng bình thường.
Nhưng trong lòng anh rất rõ ràng, chuyện này là không thể nào.
Anh là người mang nhiệm vụ, mà Nhiếp
Nhiên cũng có chuyện mình muốn làm.
Nhìn cô khẽ cau mày ngủ say, Hoắc Hoành biết tối hôm qua đã làm cô mệt lắm rồi, vì thể anh rón rén xuống giường, chuẩn bị bữa sáng cho cô, sau đó đi siêu thị mua ít đồ.
Tối hôm qua vội về, dù mua túi lớn túi nhỏ nhưng bên trong đều là đồ không dùng được, anh phải đi mua lại, sau đó nhân dịp
Tết này bồi bổ cho cô, vì muốn thi vào
Quân khu 9 mà cô gầy đi thấy rõ, ôm cũng thấy toàn xương.
Ôm suy nghĩ nuôi béo cô, Hoắc Hoành lại đến siêu thị mua một đống đồ về.
Nhiếp Nhiên bị đánh thức bởi mùi thơm của đồ ăn trong phòng bếp. Cô nhìn trần nhà màu trắng, cảm thấy như trong mơ, nhưng cơ thể đau nhức lại khiến cô trở về thực tế.
Nhiếp Nhiên cau mày lại, khó khăn bò dậy khỏi giường.
Chân tay và lưng cô giống như bị tháo ra từng đoạn, sau đó được lắp lại, tối hôm qua rốt cuộc người đàn ông này đã điên cuồng thế nào vậy…
Hôm qua anh giày vò cô đến rạng sáng khiến cô không chịu nổi. Cô đang nghi ngờ mình rốt cuộc đã được huấn luyện thể lực chưa.
Chẳng lẽ An Viễn Đạo cố ý buông thả cô?
Đỡ cái lưng đau nhức của mình, Nhiếp
Nhiên vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ thấy Hoắc
Hoành tinh thần phấn chấn, cô cảm thấy có lẽ An Viễn Đạo đã buông thả với mình thật rồi, nếu không tại sao trông anh chẳng một tí nào, còn đầy sức sống thế này?
Sau đó trong mấy ngày tiếp theo, đi đôi với mỗi đêm giày vò và dáng vẻ hăng hái của anh sáng ngày hôm sau, Nhiếp Nhiên càng khẳng định mình bị huấn luyện giả.
Sau khi trở về, cô nhất định phải đánh cho
An Viễn Đạo một trận. 4
Nhưng đồng thời cô còn lau nước mắt chua xót cho mình, mới có ba ngày ngắn ngủi mà cô cảm thấy còn mệt hơn so với huấn luyện mười ngày.
Cứ tiếp tục thế này, cô phải sống thế nào?!
Đến lúc trở về, liệu có đến mức ngay cả đứng cũng khó khăn không?