Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1836
CHUYỆN BẤT NGỜ NÀY KHÔNG HỀ BẤT NGỜ
Vốn vì thương nên cô mới chiều anh, nhưng lúc này cô thấy cần phải ngăn anh lại rồi, nếu không cô sợ mình còn chưa trở về đơn vị mà đã bị tàn phế.
Vì vậy sáng sớm ngày hôm sau, nhân lúc ăn cơm trưa, Nhiếp Nhiên vừa ăn vừa tìm chủ đề nói: “Hình như đã ba ngày anh chưa đến công ty rồi, hôm nay có muốn đến công TY không?”
Hoắc Hoành gắp một miếng trứng đút vào miệng cô, bảo: “Hôm nay mới là mùng bốn, chưa đến ngày đi làm.”
Nhiếp Nhiên nhai đồ ăn, trả lời: “Nhưng không phải mùng một anh vẫn đi làm đấy à?”
“Đó là vì em không ở đây, nếu em ở đây thì anh đi làm gì, dĩ nhiên anh phải ở bên em rồi.” Hoắc Hoành nói rất có lý khiến Nhiếp
Nhiên rất phiền não, lúc này anh nói tiếp:
“Đúng rồi, buổi sáng anh đi chợ mua một con gà ác, chiều anh hầm cho em, buổi tối sẽ có thể uống canh gà ác rồi.”
“Ồ.” Đối với Nhiếp Nhiên, bây giờ cho dù uống canh thần tiên cũng không khỏe nổi.
Hoắc Hoành nhìn người đối diện hình như không có chút sức lực nào, khó hiểu hỏi:
“Sao thế? Em không thích ăn gà ác à?”
Mấy ngày nay anh nấu đủ món cho cô ăn, mặc dù tay nghề bình thường nhưng cũng không tới mức khó ăn, hơn nữa cô cũng rất nể mặt, cho cái gì ăn cái đó, chưa bao giờ có vẻ mặt suy sụp thế này.
Nhiếp Nhiên lắc đầu: “Không phải, chỉ là em cảm thấy… ngày nào cũng ở đây hơi ngột ngạt. Buổi chiều chúng ta đi xem phim được không?”
“Xem phim? Gần đây hình như không có phim gì mới thì phải?
Nhiếp Nhiên tiếp tục đề nghị: “Vậy thì xem phim cũ đi.”
Bây giờ cho dù là phim mới hay phim cũ, chỉ cần có thể đi đến nơi công cộng là cô đều bằng lòng.
Những câu nói tiếp theo của Hoắc Hoành đã phá vỡ suy nghĩ của cô: “Phim cũ? Thế thì cần gì phải ra rạp chiếu phim, ở nhà đầy phim cũ.”
“… Thế thì đi dạo phố?” Nhiếp Nhiên lại hỏi.
Nhưng Hoắc Hoành lại trả lời: “Bây giờ đang là Tết, không có cửa hàng nào mở cả.”
Nhiếp Nhiên thầm thở dài trong lòng, chẳng lẽ năm ngày này cô chỉ có thể bị nhốt ở trên giường à?
Lúc cô đang đồng tình với mình thì thấy
Hoắc Hoành để bát đũa xuống, cười hỏi:
“Em không phải là người sợ ngột ngạt. Nói đi, rốt cuộc tại sao phải đi ra ngoài?”
Bởi vì cô không muốn ăn xong bị giày vò!
Nhưng cô không nói được, chỉ đành kiếm cớ cho mình: “Em sắp đi rồi nên muốn cùng anh ra ngoài tản bộ giải sầu.”
Hoắc Hoành tính thời gian, gật đầu nói:
“Vậy ngày kia lúc em đi, anh sẽ lái xe đưa em đến sân bay.”
Nhiếp Nhiên bó tay.
Rõ ràng cô nói giải sầu, liên quan gì đến ngày kia ra sân bay?!
Ngày kia…
Đợi đã!
Ngày kia?!
Nhiếp Nhiên ngẩng phắt đầu lên: “Sao anh biết ngày kia em đi?”
Hoắc Hoành không nhìn thấy cô híp mắt đầy nguy hiểm: “Là anh bảo thầy xin nghỉ cho em, anh còn nhờ thầy thuyết phục em, để em về nhà ăn Tết…”
Nói được một nửa, anh mới hoàn hồn lại, liền ngậm chặt miệng.
Cô cau mày lại: “Anh xin nghỉ giúp em?”
Người nào đó lỡ miệng bèn muốn chuồn đi: “ẶC… anh đi xem gà ác đã được chưa…”
Nói rồi, còn không chờ Nhiếp Nhiên đứng dậy bắt mình, Hoắc Hoành đã chạy như một làn khói đến phòng bếp.
Được lắm, cô luôn cho rằng cô đã tặng anh một bất ngờ, ai dè tất cả đều do một tay anh sắp đặt!
Còn cả Lý Tông Dũng… đáng chết đó nữa!
Cô lại bị con cáo già này chơi một vố rồi!
Uổng công lúc ấy cô còn bị thuyết phục thật, kết quả lại bị hai thầy trò này hợp mưu đối phó!
Buổi chiều hôm đó, Hoắc Hoành thấy mặt
Nhiếp Nhiên sầm lại nên không dám đến gần một bước, vì vậy Nhiếp Nhiên đã được nghỉ ngơi một buổi chiều.
Cô thấy chiêu này rất hữu dụng, thế là cố ý tiếp tục lạnh mặt, muốn được ngủ một giấc ngon lành vào buổi tối.
Nhưng từ trước đến giờ Hoắc Hoành luôn bá đạo mạnh mẽ trong chuyện này, cho dù trong lòng hơi chột dạ, nhưng nên ăn thịt thì vẫn phải ăn!
Hơn nữa năm ngày Tết này mà kết thúc, không biết năm nào tháng nào mới được gặp nhau, sao anh có thể dễ dàng từ bỏ được?
Lúc hai người nằm lên giường, vừa tắt đèn thì anh đã lén luồn tay vào.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng hỏi: “Anh làm gì thế?”
“Em nói xem…” Hoắc Hoành không do dự mà ôm cô vào trong lòng.
Nhiếp Nhiên lên tiếng phản kháng: “Không muốn, em mệt rồi, em buồn ngủ, ưm… ưm…”
Cuối cùng tiếng kháng nghị này lại biến thành từng tiếng thở dốc dưới khí thế mạnh mẽ của Hoắc Hoành.
Nhiếp Nhiên chửi thầm trong lòng.
Lại bị anh ăn không còn một mảnh vụn rồi!