Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1834
NĂM MỚI NGỌT NGÀO
Hoắc Hoành nói: “Hôm nay là mùng một, dù không thể nấu cho em một bữa tối thịnh soạn thì cũng phải nấu cho em ít món thường nóng hổi chứ.”
Sự kiên trì của anh làm cô chỉ đành từ bỏ.
“À đúng rồi, còn có một con gà ở trong nồi áp suất nữa, khoảng mười lăm phút nữa là xong, đến lúc đó anh múc cho em một bát để lót bụng, làm ấm dạ dày trước.” Hoắc
Hoành vội vàng nói với cô.
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Được, em đợi canh gà của anh.”
Hoắc Hoành cười, chỉ sofa trong phòng khách: “Em ngồi ở đó nghỉ ngơi một lúc, anh làm xong sẽ gọi em.”
Nhiếp Nhiên ngoan ngoãn ngồi lên sofa, đợi món canh gà sắp chín của anh.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong phòng bếp.
Dưới ánh đèn, Hoắc Hoành mặc áo sơ mi màu đen, tay áo xắn lên, tóc hơi rối, nhưng dáng vẻ bù xù này lại khiến Nhiên có cảm giác gia đình hơn.
Cô cứ nhìn chằm chằm bóng lưng anh, suy nghĩ bất tri bất giác bay xa.
“Đang nghĩ gì thế?”
Nhiếp Nhiên không biết Hoắc Hoành đã bị canh gà đứng ở bên cạnh, đến khi giọng anh vang lên, cô mới hoàn hồn lại: “Em đang nhớ đến chuyện trước kia anh dùng căn nhà này để thăm dò em, khi đó chúng ta đều phòng bị đối phương, bây giờ nghĩ lại thấy vui thật.”
“Còn vui nữa, có mấy lần anh suýt nữa bị em dọa đến mức mắc bệnh tim đấy.” Hoắc
Hoành khẽ trừng cô, sau đó đưa canh gà
cho cô: “Nhân lúc còn nóng, em uống đi, anh đi xem mấy món còn lại đã xong chưa.”
Nhiếp Nhiên nhận lấy canh gà, uống từng ngụm nhỏ. Được uống bát canh gà nóng hổi này khiến cô thấy ấm áp hơn hẳn. Cô còn nhận ra Hoắc Hoành rất chu đáo hớt hết váng mỡ rồi mới mang lên cho mình.
Uống hết bát canh gà rồi, những món ăn khác cũng được Hoắc Hoành mang lên, trứng xào cà chua tỏa ra mùi chua ngọt, khoai từ xào mộc nhĩ màu sắc bắt mắt, hình như Hoắc Hoành còn cho cả cà rốt thái lát vào cho đẹp hơn, còn cả một nồi canh cá hấp lớn nữa.
Bốn món ăn được mang lên xong, Hoắc
Hoành lại mở một chai rượu vang.
“Hôm nay là mùng một, đây là bữa cơm đoàn viên của chúng ta.” Hoắc Hoành rót cho cô một ly rượu vang.
Nhiếp Nhiên nhìn nụ cười của anh, lại nghe thấy câu cảm thán này, trong lòng không biết đang có cảm xúc gì.
Mười năm qua, ngày nào anh cũng sống thấp thỏm lo lắng, cho dù là ngày Tết cũng không được ở bên người thân và chiến hữu hay Lý Tông Dũng, đối với anh mà nói đó chỉ là một ngày bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn.
Nói cách khác, đó là một ngày khiến anh khao khát được đoàn viên.
Mà chuyện cô có thể làm được cũng chỉ là cho anh bữa cơm đoàn viên này thôi.
Vì Hoắc Hoành mà Nhiếp Nhiên bỗng cảm thấy Tết cũng rất quan trọng.
“Đúng vậy, đây là cơm đoàn viên.” Nhiếp
Nhiên gắp một miếng cá đặt vào trong bát anh: “Ăn nhiều cá, quanh năm dư dả.”
Hoắc Hoành mỉm cười ăn một miếng cá, sau đó dịch đến bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Thật ra anh muốn quanh năm có em hon.”
Nhiếp Nhiên liếc anh một cái, dưới ánh đèn ấm áp, anh cười rất vui vẻ, là sự vui vẻ chưa bao giờ có, ngay cả đuôi lông mày cũng mang theo cảm giác hạnh phúc.
Cô bỗng ngẩn ra.
Thôi bỏ đi, nay là mùng một, không nên hất nước lạnh vào mặt anh.
“Được thôi, sau này năm nào em cũng đón
Tết cùng anh.” Nhiếp Nhiên cười khẽ, gắp một miếng trứng xào cà chua cho anh.
Những câu này lại khiến Hoắc Hoành sững lai.
Thật ra anh đã chuẩn bị xong tinh thần bị
Nhiếp Nhiên đả kích rồi, ai ngờ Nhiếp
Nhiên lại đồng ý.
Mắt anh lập tức sáng bừng lên, gần như muốn chiếu sáng tất cả.
“Em đang hứa với anh đấy à? “Anh chân thành hỏi.
“Anh nói xem?” Nhiếp Nhiến cong môi.
Trái tim Hoắc Hoành xao động, muốn tiến lên hôn cô, Nhiếp Nhiên nhanh tay lẹ mắt đút cho anh một miếng khoai: “Mau ăn đi, khoai từ tốt cho sức khỏe.”
Hoắc Hoành lùi lại, ngoan ngoãn ăn tối.
Nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, Nhiếp
Nhiên và anh ngồi ở trên bàn ăn, ánh sáng màu vàng phủ lên hai người bọn họ, vô cùng ấm áp.