Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1833
BỮA TỐI RIÊNG TƯ
Ăn no xong, tiếng thở gấp trong căn phòng tối đen cuối cùng cũng dừng lại.
Ngoài cửa sổ gió lạnh cắt da cắt thịt, nhà nhà đèn đuốc sáng trưng.
Hoắc Hoành thỏa mãn nhìn người mệt mỏi đang nằm ở bên cạnh mình, tình cảm dịu dàng trong mắt giống như nước lúc nào cũng có thể tràn ra.
Trong cái ngày nhà nhà đều vui vẻ này, anh vốn tưởng là mình sẽ cô đơn làm việc đến khi trời sáng, nhưng không ngờ cô lại mang theo niềm vui bất ngờ đến cho anh.
Hoắc Hoành cảm thấy trong lòng thỏa mãn tới cực điểm.
Anh vuốt ve gương mặt không hề có sự phòng bị nào của cô. Tóc trước trán che mất một nửa khuôn mặt lớn bằng bàn tay của cô, đầu vai trơn nhẵn lộ ra ngoài chăn, trông vô cùng quyến rũ.
Hoắc Hoành thấy cô quyến rũ mình trong vô thức, ngón tay bất tri bất giác lại luồn vào trong chăn đi cảm nhận đường cong mịn màng kia.
“Sờ đủ chưa?” Nhiếp Nhiên bực mình lên tiếng.
Cô bị anh đánh thức mất rồi.
Vì anh, cô còn chưa được ăn cơm đã bị giày vò một trận rã rời, ai ngờ anh còn không cho cô ngủ một giấc hẳn hoi, giờ cô đang rất muốn đánh người.
Nhưng Hoắc Hoành không muốn dừng tay, thấy cô tỉnh lại, anh liền được voi đòi tiên kéo cô vào trong ngực mình.
“Tất nhiên là chưa đủ rồi.” Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô khiến Nhiếp Nhiên rùng mình một cái.
Thấy cô nhạy cảm như vậy, Hoắc Hoành càng đắc ý và to gan hơn.
Lúc đang chuẩn bị đánh một trận nữa thì bỗng nghe thấy bụng Nhiếp Nhiên kêu lên.
Oc…
Hoắc Hoành dừng tay lại, không khí vốn đang tươi đẹp bị phá hỏng hoàn toàn, sau đó là tiếng cười trầm thấp của anh.
Nhiếp Nhiên thấy anh đang đè ở trên người mình, còn cười khẽ bên tai mình.
Cái tên này…
Cô tàn tạ như thế còn không phải là do nuông chiều anh, thấy anh nhịn đến sắp điên rồi nên mới chịu đói bụng mà ra trận sao, còn anh thì hay rồi, lại dám cười cô!
Nhiếp Nhiên chỉ lúng túng trong một giây đã thản nhiên nói: “Thấy em đói mà anh còn không đi nấu cơm cho em đi?”
“Được được được, anh đi nấu cơm, em nghỉ ngơi đi.”
Nhiếp Nhiên trừng anh một cái rồi định xoay người ngủ tiếp, nhưng không ngờ
Hoắc Hoành lại đè lên cô, nhẹ giọng nói bên tại cô: “Ăn xong, chúng ta lại tiếp tục.”
Ăn xong lại tiếp tục?
Hoắc Hoành nhanh nhẹn nhảy xuống giường, tránh được nắm đấm chuẩn bị nện lên người mình của cô. Sau đó anh vào phòng tắm rửa mặt, mặc quần áo rồi đi vào phòng bếp chuẩn bị làm chút đồ ăn cho Nhiếp Nhiên.
Thật ra tay nghề của Hoắc Hoành không tốt hơn Nhiếp Nhiên là bao, bò bít tết, tôm hùm trong bữa tối dưới ánh nến lần trước hoàn toàn là do anh học thuộc công thức, mặc dù ngon, nhưng nhìn từ động tác là biết không phải sở trường của anh.
Nhiếp Nhiên nằm ở trên giường nghỉ ngơi một lúc, quyết định vẫn nên dậy xem sao thì hơn, kẻo lát nữa lại phải ăn mì gói thì quá thê thảm.
Cô đến phòng tắm tắm rửa, thay quần áo sạch rồi đi tới cửa phòng bếp.
Người trong phòng bếp đang nghiêm túc làm cho cô món… nhìn qua chắc là trứng xào cà chua.
Ồ, trông dáng vẻ cũng ra gì lắm, nhưng động tác không quá thuần thục, nhất là lúc cho muối và đường, nhìn như là đang bỏ chất hóa học gì đó chứ không phải nêm gia vi. 2
Hình như là cảm nhận được ánh mắt của
Nhiếp Nhiên, lúc cho muối xong, Hoắc
Hoành quay đầu lại cười nói: “Sao em lại dậy? Không phải muốn nghỉ ngơi sao?”
“Đói bụng không ngủ được, em ra xem xem anh định nấu cho em món gì.”
Hoắc Hoành chỉ những món để trên bàn bếp: “Anh vừa xem đồ chúng ta mua, có cà chua, trứng gà và khoai từ, mộc nhĩ cùng với một con cá. Cho nên anh làm trứng xào cà chua, khoai từ xào mộc nhĩ, thêm món cá hấp nữa, em cảm thấy thế nào?”
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Nghe ngon đó, nhưng mà liệu có nhiều quá không, thật ra thì anh làm cơm rang trứng cũng được rồi.”
Không phải cô không tin tưởng tay nghề của Hoắc Hoành, chỉ là thấy đã muộn mà làm nhiều thế thì phiền phức quá.