Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1832
ĂN NO NÊ
Nhiếp Nhiên thấy anh gật đầu giống như con gà mổ thóc thì khẽ cười.
Thấy anh vui như vậy, không uống công cô chạy cả một ngày đường.
Cô đang định lên tiếng thì Hoắc Hoành đã giữ lấy gáy cô, hôn lên môi cô.
Nhiếp Nhiên không ngờ anh lại hôn mình trên xe, dù sao đây cũng là Hoắc Thị, nếu như bị ai đi ngang qua phát hiện ra…
Cô đẩy anh ra theo bản năng, lắp bắp nói:
“Có người tới… thì làm thế nào…”
“Yên tâm, đang Tết, sẽ không có ai đâu.”
Hoắc Hoành vừa mới nói xong, lại giữ lấy cô hôn thật mạnh.
Nhiếp Nhiên liếc ra ngoài cửa xe, được rồi, trong hầm để xe hình như đúng là không có ai cả…
Cô đang chuẩn bị nhìn kỹ thì hình như người phía trước phát hiện ra cô không tập trung, thế là lập tức cắn nhẹ lên môi cô để trừng phạt.
Nhiếp Nhiên bị đau nên hít sâu một hơi, trợn mắt nhìn người trước mặt.
Đáy mắt Hoắc Hoành đầy ý cười, anh siết chặt cái tay đang ôm lấy eo cô khiến Nhiếp
Nhiên chỉ có thể phối hợp.
Thấy cô ngoan ngoãn giơ tay ra vòng qua eo mình, Hoắc Hoành xao động, vội vàng cạy môi cô ra, tiến vào.
Lâu chưa gần gũi khiến anh không sao dừng lại được.
Mỗi cô mềm mại, lại hơi lạnh, hơi thở ngọt ngào trí mạng khiến người ta hận không thể chiếm đoạt lấy nó.
Hoắc Hoành cứ giữ chặt eo cô, không cho cô cơ hội chạy trốn.
Nhiệt độ trong xe bắt đầu tăng dần lên.
Hoắc Hoành thấy vẻ cảnh giác trong mắt cô, chỉ đành hít sâu một hơi, nới lỏng khoảng cách giữa hai người bọn họ.
Nhiếp Nhiên vẫn dựa vào người anh, điều chỉnh hơi thở của mình.
Qua một lúc lâu, trên đỉnh đầu truyền đến giọng Hoắc Hoành: “Em nói đi, có phải lúc em gọi điện thoại thì đã đến rồi không?”
Giọng Hoắc Hoành vẫn khàn khàn như cũ.
Nhiếp Nhiên gật đầu. Đầu cô cọ tới cọ lui trước ngực khiến ngọn lửa khó khăn lắm anh mới áp chế xuống được lại bùng lên.
Anh không tự chủ được bám chặt vào vai cô hơn: “Tại sao không nói cho anh biết?”
“Nói cho anh thì làm gì còn bất ngờ nữa?”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hoắc Hoành trêu cô: “Nhưng em khiến anh mất thêm hai tiếng mới được gặp em, em phải đền cho anh.”
Nhiếp Nhiên hơi xao động, chủ động hôn anh một cái, bám vào cổ anh, hào sảng nói:
“Đền, nhất định phải đền!”
Mắt Hoắc Hoành lập tức sáng lên.
Song anh còn chưa kịp làm gì, cô đã đẩy anh ra, ngồi thẳng lên rồi nói: “Em đói rồi, ăn cơm trước đi.”
Hoắc Hoành ngẩn ra, đến khi nghe thấy cô nói thế, anh mới cười: “Được, cho em ăn cơm trước.” Tiếp đó anh nhìn cô với ánh mắt sâu xa, bổ sung: “Đợi lát nữa đến lượt anh ăn.”
Thấy ánh mắt anh sâu thẳm, Nhiếp Nhiên bỗng nghi ngờ không biết quyết định đến đây của mình có đúng không.
Xe khởi động, Hoắc Hoành chậm rãi lái xe ra khỏi hầm để xe.
“Muốn ăn cái gì?” Anh vừa lái xe vừa nói.
“Chúng ta mua đồ về nhà ăn đi, không phải anh có một căn hộ ở bên ngoài à, chúng ta đến đó.”
Hoắc Hoành ngước mắt lên nhìn cô qua gương chiếu hậu: “Hóa ra địa điểm cũng đã nghĩ xong rồi, hiếm khi thấy em ngoan thế đấy.”
“…” Cái gì gọi là địa điểm cũng nghĩ xong rồi?
Cô không muốn trở về nhà họ Hoắc đón
Tết cùng anh, kẻo đến lúc đó gặp phải ai không nên gặp thôi.
“Anh tập trung lái xe đi.” Nhiếp Nhiên cạn lời.
“Được.” Người nào đó cười vui vẻ lái xe đến siêu thị.
Lúc đến siêu thị, Nhiếp Nhiên hoàn toàn không biết anh định mua gì, cứ đến chỗ nào là anh quét sạch chỗ đó, như định chuyển cả cái siêu thị về.
Thanh toán xong, anh xách túi lớn túi nhỏ, kéo tay cô đi đến bãi đỗ xe.
Nhiếp Nhiên bật cười khi thấy dáng vẻ vội vàng của anh, cuối cùng cô cũng chỉ có thể chạy cùng anh.
Song rốt cuộc thì họ vẫn không ăn được bữa cơm tối này.
Nhưng Hoắc Hoành lại được ăn no cái khác rồi.