Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1831
NGẠC NHIÊN KHÔNG?
Nhiếp Nhiên đang ngồi trên tàu hỏa hoàn toàn không biết tất cả những gì đang xảy ra ở nhà họ Nhiếp lúc này.
Còn tại sao lại đổi sang ngồi tàu hỏa?
Tất nhiên là bởi vì Nhiếp Dập rồi.
Cô quyết định đi tàu đến một chỗ khác, sau đó sẽ chuyển sang đi máy bay đến thành phố A. Dù an toàn nhưng cũng tốn nhiều thời gian hơn.
Sáu giờ ra khỏi nhà, bình thường chỉ cần mười hai giờ là tới, nhưng lần này phải mất đến tận ba giờ chiều. May là mùng một
Tết nên khá là vắng.
Lúc ra khỏi sân bay, cô tìm một chỗ yên tĩnh gọi điện thoại cho Hoắc Hoành.
Điện thoại vang lên mấy tiếng rồi có người bắt máy: “Sao thế?”
Nhiếp Nhiên tìm một chỗ ngồi xuống, hỏi:
“Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Ở công ty, sao vậy? Nhớ anh à?”
Nhiếp Nhiên nhướng mày cười: “Hôm nay mùng một mà anh vẫn ở công ty hả?”
Hoắc Hoành thở dài một tiếng: “Đúng vậy, dù sao cũng chẳng có ai đón Tết cùng anh, nhà chán lắm, thà làm cho xong mấy kế hoạch năm mới còn hơn.”
“Tổng giám đốc của chúng ta đúng là chịu khó thật.”
Nhiếp Nhiên chỉ trêu anh một câu, ai ngờ anh lại được đằng chân lân đằng đầu than vãn: “Hết cách rồi, kiếm nhiều tiền một chút để nuôi ai đó hay chê anh.”]
“Được rồi được rồi, vậy anh cố gắng nhiều hơn đi, em không quấy rầy anh nữa.”
Nếu đã biết chỗ anh đang ở, Nhiếp Nhiên cũng không dài dòng với anh nữa, đang chuẩn bị cúp điện thoại thì Hoắc Hoành đột nhiên nói: “Tự dưng em gọi điện thoại tới chỉ để hỏi anh đang làm gì thôi sao?”
Nhiếp Nhiên chỉ nói: “Đúng vậy, dù sao cũng rảnh nên hỏi anh để giết thời gian.”
“Nhưng anh cứ cảm thấy không đúng lắm, em chưa bao giờ gọi điện thoại chỉ vì hỏi anh một câu đang ở đâu.”
Nhiếp Nhiên đành dọa anh: “Có gì mà không đúng, nếu anh không thích em gọi điện thoại cho anh thì cứ nói thẳng ra đi, cùng lắm là em không gọi nữa là được chứ gì.”
Nói rồi cố định cúp điện thoại.
Hoắc Hoành lập tức cắn câu, vội vàng nói:
“Không không, sao anh lại không thích được, anh chỉ mong ngày nào em cũng có
thể gọi điện thoại cho anh thôi. Nào nào nào, chúng ta tiếp tục nói chuyện.”
“Không phải anh đang bận kiếm tiền à?”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng hỏi.
“Thì cũng có lúc phải nghỉ ngơi chứ.” Lúc đối mặt với Nhiếp Nhiên, Hoắc Hoành hoàn toàn không biết giận dỗi.
Nhiếp Nhiên quả quyết nói: “Nhưng bây giờ em bận rồi, cúp máy đây.”
Sau đó, cô cúp điện thoại, bắt một chiếc taxi đi thẳng tới cao ốc Hoắc Thị.
Hoàng hôn buông xuống, trời tối dần.
Đang là Tết, cả tòa cao ốc Hoắc Thị đều tối om, chỉ có tầng trên cùng là vẫn sáng đèn.
Cho đến khi trời hoàn toàn tối hẳn, ánh đèn ở tầng lầu kia mới tắt đi.
Không lâu sau, trong hầm để xe truyền đến tiếng bước chân.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Hoắc Hoành nhanh chóng thu nó lại, vô cùng vui vẻ và kinh ngạc: “Không phải anh đang nằm mơ chứ? Em đến thật à? Sao em lại đến đây?”
Nhiếp Nhiên nghe một đống câu hỏi của anh thì cười nói: “Nhớ anh nên đến thôi.
Sao nào, có ngạc nhiên không?”
Hoắc Hoành gật đầu thật mạnh: “Ngạc nhiên, cực kỳ ngạc nhiên!” 2