Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1828
NHIẾP DẬP THAY ĐỔI RỒI?
Nhưng Diệp Trần không nhận lấy, chỉ cau mày nói: “Không phải thế, chẳng phải trước kia nó cũng từng lén ngồi máy bay đến thành phố A sao? Bây giờ không chừng nó lại bay đến thành phố A làm chuyện mất mặt gì đấy!”
Nhắc đến chuyện xưa, gương mặt sau tờ báo của Nhiếp Thành Thắng càng lúc càng sầm lại.
Hình như Diệp Trân không phát hiện ra, vẫn nói tiếp: “Thật đấy, tôi không nói linh tinh đâu. Hồi đó đáng lẽ nó phải ở đơn vị mới đúng, thế mà nó lại xuất hiện ở sân bay thành phố A, còn được một chiếc xe trông rất đắt tiền đón đi, đây là chuyện cả tôi và Nhiếp Dập đều thấy!” Dứt lời, bà ta
lại nhìn về phía Nhiếp Dập: “Nhiếp Dập, con nói xem có đúng không?”
Nhiếp Dập ấp úng trả lời: “Con… con chưa từng nói thế…”
Diệp Trân gật đầu theo bản năng, nhưng sau đó bà ta phản ứng lại, trợn to hai mắt, kinh ngạc hỏi: “Sao con lại chưa từng nói được, lúc ấy không phải con nhìn thấy trước à?”
Nhiếp Dập cúi đầu, nhìn chằm chằm cái bánh bao trong tay, chột dạ trả lời: “Khi ấy con… Chắc là con hoa mắt thôi, thật ra con chỉ thấy bóng lưng, ngay cả mặt cũng không thấy rõ.”
“Con… Hồi đó con đầu có nói vậy!” Diệp
Trân cao giọng quát: “Con nói người ở sân bay đó chính là Nhiếp Nhiên, còn khẳng định trăm phần trăm với mẹ, tại sao bây giờ con lại nói không nhìn thấy? Tại sao con phải nói dối?”
Nhiếp Dập khó xử và xấu hổ nói: “Mẹ, thật ra thì… câu nói kia mới là lừa mẹ.”
Nó thấy mặt Diệp Trân biến sắc liền giải thích ngay: “Khi đó mẹ lải nhải bên tai con mãi, con thấy phiền nên muốn dời sự chú ý của mẹ đi, thực ra con không hề nhìn thấy chị ấy. Vả lại mẹ nghĩ mà xem, ngay cả trường quân đội con cũng không thể tùy tiện đi ra ngoài, chứ đừng nói là quân đội.
Khi đó nếu chị ấy trốn ra thật, vậy chắc chắn đơn vị sẽ ghi lại, còn tìm cả ba nữa.
Nhưng đơn vị không ghi lại, cũng không tìm ba, chứng minh chị ấy không đến thành phố A.”
Nhiếp Dập nhận hết chuyện này về mình, hơn nữa còn phân tích đâu ra đấy làm
Diệp Trần giận đến nỗi sắc mặt rất khó coi.
Không phải bởi vì Nhiếp Nhiên, mà là… thế mà Nhiếp Dập lại không nghe lời bà ta!
Đứa con trai luôn ghét con ranh chết tiệt đó lại có một ngày nói thay cho nó ở trước mặt mình!
Tại sao…
Rõ ràng lúc ở nhà hai đứa nó không nói chuyện với nhau, cũng chẳng tiếp xúc, tại sao đột nhiên Nhiếp Dập lại nói thay cho con nhóc kia?
“Con…”
Diệp Trận chỉ vào mặt nó định nói, nhưng bị Nhiếp Thành Thắng cắt ngang: “Được rồi! Ầm ĩ đủ chưa hả! Con trai bà cũng đã nói thế rồi, bà còn giải thích cái gì nữa! Tôi cảnh cáo bà, đừng có khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi! Những ngày qua tôi nghe không ít mấy lời đó của bà rồi, tôi không nói gì không có nghĩa là tôi ngầm đồng ý, đang Tết đừng có tìm phiền phức cho mình!”
Nói xong, Nhiếp Thành Thắng đi thẳng ra ngoài cửa, ngay cả cơm cũng không ăn.
Diệp Trân giải thích: “Lão Nhiếp… không phải thế… tôi…”
Nhưng còn chưa nói xong, Nhiếp Thành
Thắng đã đóng cửa lại. Bên trong nhà lập tức trở nên yên tĩnh.
Nhiếp Dập thấy mẹ mình bị ba mắng, thật ra trong lòng cũng không vui vẻ gì, nhưng vì tuân thủ lời hứa với Nhiếp Nhiên nên nó chỉ có thể lặng lẽ xin lỗi Diệp Trận ở trong lòng.
Sau đó nó lén tụt xuống ghế, định chuồn về phòng.
Nhưng mới dịch được đến cửa phòng ăn đã nghe thấy tiếng quát giận dữ của Diệp
Trân: “Nhiếp Dập!”
Nhiếp Dập giật nảy mình, sau đó chạy nhanh về phòng.
Diệp Trân còn chưa đuổi kịp thì nó đã chui vào trong phòng của mình, đồng thời khóa cửa lại.
Nhưng lúc nó vừa cảm thấy mình bình an thì cánh cửa dễ dàng bị mở ra.
Nó không ngờ Diệp Trân vì chuyện này mà lại dùng đến chìa khóa dự phòng. Trước kia dù mẹ nó có giận thì cũng chỉ đứng ngoài khiển trách mấy câu, nhưng lần này bà ta cố chấp không chịu bỏ qua…
Xong rồi xong rồi, nó cảm thấy lần này khó giữ được cái mạng nhỏ rồi!
Diệp Trân mang vẻ mặt u ám nhìn nó.