Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1829
THẾ MÀ LẠI ĐÁNH NÓ?!
“Mẹ, con… con muốn ngủ bù, mẹ ra ngoài trước đi.” Nhiếp
Dập muốn dời sự chú ý của
Diệp Trân nên nói trước.
Nhưng Diệp Trân coi như không nghe thấy, bà ta lạnh giọng nói: “Hồi đó rõ ràng con đã thấy Nhiếp Nhiên ở sân bay, hơn nữa còn nói chắc như đinh đóng cột, tại sao trước mặt ba con, con lại nói là không biết?”
“Con… con vốn không biết mà… chuyện không chắc chắn, mẹ bảo con nói với ba thế nào được?”
Cho dù Diệp Trân đang tức giận, Nhiếp Dập vẫn cắn chặt răng không thừa nhận.
Diệp Trần bị đả kích: “Con! Sao con lại trở nên thế này hả? Mẹ đưa con đến trường học không phải để con đối nghịch với mẹ!
Trước kia con rất nghe lời mẹ, sao bây giờ… bây giờ lại thành thế này?”
“Ai nói con đối nghịch với mẹ, con chỉ nói thật thôi, chẳng lẽ con phải đổi trắng thay đen mới là đứng cùng một chiến tuyến với mẹ à? Vậy đối với Nhiếp Nhiên mà nói há chẳng phải là rất không công bằng sao?”
Nhiếp Dập mạnh miệng phản bác.
Lần này Diệp Trận hoàn toàn bị chọc giận, giọng cũng the thé hơn: “Công bằng? Con ranh chết tiệt đó cần công bằng cái gì?!
Nhiếp Dập! Rốt cuộc con làm sao thế!
Trước kia không phải con rất ghét nó à?
Sao bây giờ lại nói tốt cho nó thế hả?”
Nhiếp Dập lui về phía sau mấy bước, khuyên nhủ: “Không phải con nói tốt cho chị ấy, con chỉ cảm thấy chị ấy không làm gì sai, mẹ đừng nhằm vào chị ấy nữa.”
Hình như Diệp Trận chịu đả kích cực lớn, bà ta run rẩy chỉ Nhiếp Dập: “Mẹ nhằm vào nó? Con dám nói mẹ nhằm vào nó?
Nhiếp Dập! Con có lương tâm không hả?
Mẹ làm như vậy là vì ai, còn không phải là vì con, vì tương lai của con sao! Bây giờ con muốn bỏ qua cho nó, nhưng tương lai thì sao, nó nhất định sẽ về đòi chia nhà họ
Nhiếp với con! Chẳng lẽ con bằng lòng chia đều với nó à?”
Nhiếp Dập lẩm bẩm nói: “Có gì mà không bằng lòng?”
Bà ta nổi giận: “Con nói cái gì? Con nói lại một lần nữa cho mẹ xem!”
Nhiếp Dập lấy can đảm hỏi: “Chị ấy họ
Nhiếp, tại sao không được chia đồ của nhà họ Nhiếp? Chị ấy cũng là con của ba mà?”
Nhưng lần này nó vừa dứt lời đã nghe thấy một tiếng bạt tai giòn giã vang lên.
Nhiếp Dập bị tát lệch cả mặt.
Nó quay lại, đáy mắt tràn đầy sự kinh hãi.
Nó chưa bao giờ nghĩ mẹ sẽ đánh mình.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ cùng lắm chỉ nghiêm khắc khiển trách nó chứ chưa bao giờ đánh nó.
Cho dù là trước kia ba muốn đánh nó, mẹ cũng sống chết bảo vệ nó, nhưng hôm nay… hôm nay mẹ lại tát nó một cái.
So với cái tát vì tức giận kia, Diệp Trận càng thấy căm phẫn và đau lòng nhiều hon.
“Mẹ khổ cực mới ngồi lên được vị trí bà
Nhiếp, tất cả đều là vì con! Vì con, mẹ tốn biết bao tâm tư, thế mà bây giờ con lại nói với mẹ là muốn chia đều nhà họ Nhiếp cho con ranh chết tiệt kia? Con điên rồi à? Hả!
Có phải con điên rồi không? Nếu như con điên rồi thì mẹ còn cần con làm gì nữa!
Còn cần con làm gì nữa!”
Diệp Trần giống như phát điên, giữ lấy hai vai Nhiếp Dập không ngừng lắc.
“Mẹ! Mẹ bình tĩnh đi!” Nhiếp Dập bị cơn điện của bà ta dọa sợ, đẩy mạnh bà ta ra.
Diệp Trần bị đẩy ngã xuống đất.
Nhiếp Dập bất lực nói: “Chị ấy đã đáng thương lắm rồi, không có mẹ ruột lại còn bị mẹ ép đến nỗi nhà không thể ở.”
Diệp Trân không ngờ có một ngày mình lại bị con trai đẩy ngã xuống đất. Hơn nữa nó lại nói con ranh chết tiệt kia đáng thương?
“Chỉ là một chút gia sản mà thôi, chia cho chị ấy cũng đâu có to tát gì?” Nhiếp Dập giơ tay ra muốn đỡ Diệp Trận dậy.
“Không to tát gì?” Diệp Trần nghe thấy giọng nói thản nhiên của con trai mình, giận đến nỗi lập tức hất tay nó ra, u ám nói với nó: “Nếu như chia đều thì mẹ cần gì phải khổ cực sinh con ra?”
Nhiếp Dập chấn động, nó rất muốn hỏi, chẳng lẽ bà ta sinh nó ra chỉ là vì tiền của nhà họ Nhiếp thôi sao?