Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1827
HÌNH NHƯ NÓI CHUYỆN KHÔNG NÊN NÓI RỒI
Nó trốn ở trong góc, nhỏ giọng giải thích: “Tôi… tôi nói một mình… nói một mình thôi…”
Nhiếp Nhiên lạnh như băng mở cửa phòng ra: “Chị phải đi tắm rồi đi ngủ, mời em đi cho.”
Nhiếp Dập không dám ở lại tiếp nữa: “Vậy chị đi ngủ sớm” rồi nó dịch dần ra cửa:
“Ngày mai đi đường… cẩn thận, với cả… bình an.”
Nhiếp Nhiên thấy nó chạy nhanh ra ngoài thì cau mày lại.
Không phải là cô không biết Nhiếp Dập thay đổi rồi, có điều…
Có một số việc không phải dựa vào nó là có thể thay đổi được.
Cô chắc chắn sẽ không tha thứ cho Diệp
Trân, và cũng sẽ không bỏ qua cho Nhiếp
Thành Thắng.
Đối với cô mà nói, hai người bọn họ chỉ là người ngoài, nhưng với Nhiếp Dập thì bọn họ lại là người thân nhất, cho dù bây giờ quan hệ của hai chị em đã dịu đi, nhưng sớm muộn cũng sẽ có một ngày đối đầu với nhau.
Nếu đã sớm biết sẽ có ngày đó, cô cần gì phải xoa dịu mối quan hệ này?
Nhiếp Nhiên nhìn bóng lưng Nhiếp Dập một lần nữa, sau đó khép cửa phòng lại.
Đến sáng sớm ngày hôm sau, Nhiếp Nhiên rời khỏi nhà họ Nhiếp.
Sau khi Nhiếp Nhiên rời đi không bao lâu,
Nhiếp Dập cũng dậy, nó dậy sớm như thế là vì muốn tiễn Nhiếp Nhiên, ai ngờ xuống dưới rồi mới phát hiện người ta đã đi từ sớm, ngay cả bữa sáng cũng không ăn.
Nhiếp Dập rất thất vọng, nó ngồi cô đơn một mình trước bàn ăn sáng, thỉnh thoảng nhìn chỗ trống bên cạnh, vẻ mặt vô cùng mất mát.
Lúc này Diệp Trần vừa mới dậy đi xuống phòng bếp thì thấy Nhiếp Dập đang ăn một mình, bà ta kinh ngạc hỏi: “Sao hôm nay con dậy sớm thế?”
Nhiếp Dập uể oải vâng một tiếng, nói: “Con không ngủ được nên dậy sớm.”
Diệp Trân đau lòng: “Có phải hôm qua ở bên ngoài bắn pháo hoa nên con không ngủ được không?” Nhưng sau đó bà ta lại thấy không đúng, đêm qua không có ai bắn pháo hoa cả: “Hay là do con ranh chết tiệt kia? Vừa nãy mẹ nghe người giúp việc nói nó đi từ sáng sớm, có phải lúc nó đi đã
đánh thức con không?”
Nhiếp Dập nhíu mày lại, còn chưa kịp phủ nhận thì đã thấy Diệp Trần nói tiếp: “Mẹ nói với con rồi mà, con và nó không thể ở đối diện được, như vậy sẽ quấy nhiễu con nghỉ ngơi. Cái con ranh chết tiệt đó rất vui xẻo, mỗi lần về nhà là khiến người khác không thể thanh tịnh nổi. Trông con tiểu tụy chưa kìa, hay là lát nữa con đi ngủ thêm một giấc nữa nhé?”
Nhiếp Dập càng nghe càng cau chặt mày lại, bất lực nói: “Mẹ, mẹ nói linh tinh cái gì thế? Con tự tỉnh, liên quan gì đến chị ấy?
Lúc con dậy, chị ấy đã đến sân bay rồi.”
Diệp Trần kinh ngạc: “Sân bay?”
Nhiếp Dập trả lời qua loa lấy lệ: “Vâng.”
“Tối hôm qua không phải nó nói là đến ga tàu à?” Diệp Trần cảnh giác hỏi.
Nhiếp Dập ngẩn ra, cảm thấy hình như mình nói chuyện không nên nói rồi.
Nhất thời, bên trong phòng ăn yên lặng không một tiếng động.
Cho đến khi Nhiếp Thành Thắng xuống tầng thấy thế mới nghi ngờ hỏi: “Mới sáng sớm mà hai người ngồi ở đây làm gì thế?”
Diệp Trận hỏi: “Lão Nhiếp, ông chắc chắn hôm nay Nhiếp Nhiên trở về đơn vị chứ?”
Nhiếp Thành Thắng mất kiên nhẫn: “Đúng vậy.”
“Không đúng, tối hôm qua rõ ràng nó nói đi tàu về, nhưng Nhiếp Dập lại nói nó đến sân bay.”
Nhiếp Thành Thắng không để tâm đến chuyện này, ông ta ngồi xuống chỗ của mình, cầm tờ báo bên cạnh lên đọc: “Thế thì có cái gì mà ngạc nhiên, có thể nó thấy đi tàu quá mệt cho nên đổi sang vé máy bay.”
Nhưng Diệp Trận cứ bám lấy cái vấn đề này không chịu buông: “Nhưng tối hôm qua rõ ràng nó nói là đi tàu về mà, chắc
chắn có vấn đề!”
Nhiếp Thành Thắng cảm thấy rất phiền, nhưng vì hôm nay là mùng một Tết, ông ta không muốn dính vận đen, vì thế mới nín nhịn nói: “Có thể có vấn đề gì, không phải chỉ là đổi sang đi máy bay thôi à, chẳng lẽ nhà họ Nhiếp chúng ta còn không mua nổi một cái vé máy bay?”
Nhiếp Dập cũng vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, mẹ à, mẹ đừng có chuyện bé xé ra to nữa, chỉ là một cái vé máy bay mà thôi, có gì để suy nghĩ chứ. Mẹ mau ăn sáng đi.”
Sau đó nó đưa cái bánh bao chay cho Diệp Trân.