Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1826
ĐI TRƯỚC
Trên đường về, Nhiếp Dập vẫn luôn đi sau lưng Nhiếp Nhiên, đến khi không nhìn thấy hai anh em Uông
Tư Minh và Uông Minh Hạo nữa, nó mới đi nhanh đến bên cạnh Nhiếp Nhiên, dè dặt hỏi: “Chị cãi nhau với anh Uông à?”
“Không.” Nhiếp Nhiên ném lại một câu rồi đi thẳng về phía trước.
Nhiếp Dập lập tức bước nhanh hơn, lẩm bẩm nói: “Cái gì mà không chứ, bầu không khí vừa rồi rõ ràng là đang cãi nhau.”
Nó vừa nói xong đã thấy Nhiếp Nhiên lạnh lùng lườm một cái, Nhiếp Dập giật mình, lắp bắp nói: “Không… không cãi nhau thì không cãi nhau, làm gì mà nhìn tôi như thế chứ?”
Nhiếp Nhiên đuổi: “Em không cần về cùng chị, đi chơi với Uông Minh Hạo đi, lát nữa
Uông Tư Minh sẽ đưa em về.”
Nhưng Nhiếp Dập lại nói: “Không, vốn dĩ tôi cũng không muốn chơi, là ba bắt tôi ra ngoài đấy chứ.”
Nó lại bước nhanh hơn, sóng vai với Nhiếp
Nhiên về nhà.
Nhiếp Nhiên lười vạch trần chuyện vừa rồi nó chơi đến phát điên ra, dừng bước lại:
“Vậy em về trước đi.”
“Chị muốn đi đâu?” Nhiếp Dập hỏi.
Nhiếp Nhiên mất kiên nhẫn cau mày lại:
“Chị đi đâu cần báo cáo với em à?”
Nhiếp Dập bất an: “Muộn thế này rồi, bên ngoài không an toàn.”
Nhiếp Nhiên bật cười: “Yên tâm, không có nơi nào không an toàn bằng nhà em cả.”
“Cái gì mà nhà tôi, đó cũng là nhà của chị!”
Nhiếp Dập lên tiếng phản bác.
Nhiếp Nhiên lười cãi nhau với nó, cô đi thẳng ra ngoài tiểu khu.
Nhưng mới đi được một đoạn đường ngắn,
Nhiếp Nhiên nhận ra Nhiếp Dập đi sau lưng mình giống như một cái đuôi nhỏ.
Cô lạnh lùng nói: “Em còn đi theo chị làm gì?”
“Tôi sợ chị đi lạc…” Nhiếp Dập buột miệng nói ra, nhưng nói xong lại hơi ngượng ngùng: “Đến lúc đó trong nhà lại loạn hết lên, chẳng còn không khí Tết nữa, chị không thấy có lỗi với lương tâm chắc?”
Nhiếp Nhiên cười lạnh: “Ngại quá, chị không có lương tâm.”
Nhiếp Dập: “…
Thấy Nhiếp Dập quyết tâm phải đi theo mình, cô chỉ đành đi về nhà.
Tuy cắt đuôi nó rất đơn giản, nhưng trên đường không có ai, ngộ nhỡ nó đi lạc thật, đến lúc đó trong nhà chắc chắn không yên
ổn, Diệp Trần thế nào chẳng đổ tội cho cô, sẽ làm chậm trễ việc cô rời đi.
Thế là hai người một trước một sau trở về nhà.
Nhiếp Thành Thắng kinh ngạc hỏi: “Sao con về sớm thế?”
“Đúng vậy, thằng nhóc kia đâu? Sao không về cùng cháu?” Uông Phủ thấy cô về một mình cũng kinh ngạc hỏi.
“Uống Tự Minh đang đốt pháo que cùng
Minh Hạo, cháu thấy hơi mệt nên về trước, muốn nghỉ ngơi sớm kẻo lỡ mất chuyến tàu ngày mai trở về đơn vị” Nhiếp Nhiên giải thích.
“Ngày mai trở về đơn vị? Ngày mai không phải mới là mùng một sao?” Uông Phủ giật mình.
Lần này Nhiếp Thành Thắng giải thích thay cô: “À, Nhiếp Nhiên ở đó đã đủ năm rồi, lần này đón Tết xong sẽ phải thi sát hạch nên nó muốn về sớm để huấn luyện. Vốn dĩ nó
định không về ăn Tết, nhưng sợ nhà cô quạnh quá nên mới xin nghỉ về nhà đón tết cùng tôi.”
Vừa rồi Nhiếp Dập không nghe được tin tức này, bây giờ biết rồi, thế là nó tỏ ra kinh ngạc, tiếp theo là vẻ mất mát.
Còn Diệp Trần lại rất vui mừng.
Con ranh chết tiệt này cứ về là gia đình đảo lộn không yên, còn làm bà ta tức chết.
Bà ta chỉ mong con ranh đáng chết này cả đời đừng có về!
Nhà này vốn không có phần cho nó!
Mà Uông Phủ vừa hâm mộ vừa ghen tỵ:
“Anh xem kìa, con gái tình cảm biết bao, so ra thì hai thằng con trai của tôi đúng là nuôi uổng công.”
“Đâu có, chẳng phải Uông Tư Minh cũng cố ý về đón Tết cùng chú sao, chứng tỏ anh ấy vẫn rất quan tâm đến chú.”
Ở trước mặt người lớn, Nhiếp Nhiên vẫn rất nể mặt Uông Tự Minh.
Cô nói vô cùng khéo léo khiến Nhiếp Dập thầm bĩu môi, cô đúng là giỏi chém gió, nói dối mà mặt không đỏ tim không loạn.
Uông Phủ vui mừng: “Cũng chỉ có lúc này là thấy được lòng hiếu thảo của nó thôi, thời gian khác nó ở trong đội thủy quân lục chiến, bận đến nỗi ngay cả điện thoại cũng không gọi về nhà.”
Nhiếp Thành Thắng cũng thở dài: “Như nhau cả thôi, con gái tôi vào đơn vị dự bị rồi cũng chẳng khác biến mất là bao.”
Nhiếp Nhiên nhân cơ hội này đi thẳng lên tầng.
Cái đuôi nhỏ Nhiếp Dập cũng lén đi theo
CÔ.
“Ngày mai chị đi rồi à?” Nhiếp Dập hỏi.
Nhiếp Nhiên bắt đầu thu dọn mấy bộ quần áo: “Đúng vậy, sau này không có ai giành
chỗ ngồi với em rồi, cả nhà lại thành thiên hạ của em, chúc mừng nhé.”
Nhiếp Dập giải thích: “Tôi không thèm quan tâm cái chỗ ngồi đó.”
Nó không phải là trẻ con, chỉ có trẻ con mới nhận chỗ!
Nhiếp Nhiên không trả lời, cô gấp hết quần áo của mình vào, sau đó đột nhiên nghĩ đến gì đó, thế là dừng tay lại, đi qua chỗ
Nhiếp Dập.
Nhiếp Dập ngẩn ra, theo bản năng lùi ra ngoài cửa.
Nhiếp Nhiên thấy nó rõ ràng sợ mình muốn chết còn đứng ì ra không chịu đi, cô cạn lời: “Nhớ kỹ, quên hết chuyện kia cho chị, từ nay về sau không được nhắc đến nữa, nghe thấy chưa!”
Ban đầu Nhiếp Dập còn tưởng cô định đạp mình ra ngoài, ai ngờ nghe thấy cô nói thế, nó lập tức gật đầu bảo đảm: “Tôi biết rồi!
Tôi thề, tôi nhất định sẽ không nói ra!”
Nhiếp Nhiên nghe thấy mới miễn cưỡng ừ một tiếng, quay vào phòng tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Nhiếp Dập vốn chỉ dám đứng ở cửa lại vào theo.
Nhiếp Nhiên híp mắt vào, lạnh lùng nói:
“Em vào làm gì?”
“Tôi… tôi ngồi chút thôi… không phải chị nói cái nhà này là của tôi à, thế thì… tôi ngồi ở chỗ này có sao?” Nhiếp Dập ngồi trên cái ghế trong góc, chỉ dám ngồi vào mép ghế, rõ ràng là nó rất sợ Nhiếp Nhiên đánh nó, chỉ dám ngồi hờ thế này để thuận tiện chạy trốn.
Nhiếp Nhiên khoanh hai tay trước ngực nhìn cái dáng vẻ nhát gan kia: “Em có tin bây giờ chị sẽ gọi mẹ em đến không?”
Nhiếp Dập rúc ở trong góc, đắc ý nói: “Thế thì mẹ tôi sẽ chỉ cho là chị kéo tôi vào phòng, chứ không cho là tôi tự vào.”
khiến Nhiếp Nhiên đi qua chỗ nó, Nhiếp
Dập bị dọa lập tức nhảy lên, trốn ra phía sau cái ghế: “Tôi… tôi chỉ ngồi đây thôi… đâu có gây trở ngại gì đến chị… chị cứ làm việc của chị đi là được rồi… hơn nữa tôi bảo đảm không quấy rầy chị, một cậu cũng không nói.”
Cô bó tay, tiếp tục làm việc của mình.
Lúc này tiếng chuông tin nhắn vang lên.
Nhiếp Dập tò mò nhìn qua màn hình, sau đó kinh ngạc hỏi: “G? Ngày mai không phải là chị đi tàu à? Sao lại là thông tin của chuyến bay?”
Nhiếp Nhiên lấy điện thoại, đồng thời lườm nó một cái, dọa cho Nhiếp Dập có rúm lại ở cửa. 7