Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1823
CHỈ CẦN EM MUỐN, ANH ĐỀU CÓ THỂ LÀM CHO EM
Mấy ngày tiếp theo Nhiếp Nhiên vẫn dậy như giờ cũ, sau đó đi ra ngoài luyện tập.
Cô không thích gặp mặt Diệp Trần, vì thế cả ngày đều chạy trên đường nhựa của tiểu khu.
Uông Tư Minh phát hiện ra, sau đó dẫn cô đến sân tập chuyên nghiệp, không có Cửu
Miêu ở bên cạnh, dĩ nhiên Nhiếp Nhiên sẽ dốc hết toàn lực để tập luyện, tốc độ của cô khiến Uông Tư Minh cũng phải kinh ngạc.
Một năm qua anh ta ở đội thủy quân lục chiến cũng vô cùng cố gắng, nhưng Nhiếp
Nhiên vốn có thể lực rất kém bây giờ lại theo kịp tốc độ của anh ta, thậm chí đã có thể hoàn toàn vượt qua anh ta.
Chẳng lẽ đây chính là thể lực cơ bản phải có nếu muốn thi vào Quân khu 9 à?
Uông Tư Minh suy nghĩ rất lâu, bây giờ
Nhiếp Nhiên mới chỉ là binh lính của đơn vị dự bị mà đã có thể vượt qua binh lính ở đội thủy quân lục chiến một năm như anh ta, vậy thì cô phải huấn luyện kinh khủng thế nào mới có thể có được thành quả như ngày hôm nay.
Không phải anh ta chưa từng được sĩ quan huấn luyện An huấn luyện, ba chữ An ma đầu đúng là không phải tùy tiện mà có, cho dù là một nam binh như anh ta mà có lúc cũng không chịu nổi.
Chắc chắn cô đã chịu không ít khổ cực.
May mà đang là Tết nên trong sân không có ai, vì thế Nhiếp Nhiên mới có thể phát huy toàn bộ năng lực thực sự của mình.
Liên tục bốn năm ngày, Nhiếp Nhiên gần như đều ở trong cái sân huấn luyện đó, có lúc huấn luyện đến quên mình, chín mười giờ mới về nhà.
Ban đầu Diệp Trân còn cố ý chọc ngoáy, nhưng có một lần Nhiếp Thành Thắng nhìn thấy Nhiếp Nhiên đổ nhiều mồ hôi trở về, không cần phải nói cũng biết là cô vừa huấn luyện ở chỗ nào đó.
Ông ta lạnh lùng liếc Diệp Trận một cái, sau đó dặn dò phòng bếp làm ít đồ ăn đêm cho Nhiếp Nhiên, hơn nữa còn phải hầm cho cô ít canh, đồng thời sau này mỗi đêm đều phải chuẩn bị sẵn đồ ăn đêm, sau đó liền đi thẳng về phòng.
Chỉ để lại Diệp Trân đứng ngây ra đó một mình.
Buổi chiều lúc bà ta nói với Nhiếp Thành
Thắng là tối Nhiếp Nhiên về nhà rất muộn, hơn nữa còn nhếch nhác, không biết đang làm gì, rõ ràng Nhiếp Thành Thắng rất không vui, nhưng tại sao vừa nhìn thấy
Nhiếp Nhiên, ông ta đã thay đổi thái độ nhanh như vậy?
Nhiếp Nhiên thấy gương mặt kinh ngạc của Diệp Trân, biết ngay bà ta đã nói gì về mình với Nhiếp Thành Thắng rồi, song hình như bà ta trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Cô mệt mỏi cả ngày, không có tinh thần đấu nhau với Diệp Trân, thế là cô dứt khoát đi vào phòng bếp lấy chút đồ ăn và một bát cháo gà rồi bước thẳng lên tầng.
Từ sau khi được Nhiếp Thành Thắng ngầm đồng ý, buổi tối Nhiếp Nhiên càng về muộn hơn. Lúc chạng vạng tối sân huấn luyện đóng cửa thì cô sẽ lên ngọn núi gần đó chạy từng vòng, Uông Tư Minh không yên tâm, vì vậy cũng đi cùng cô.
Việc huấn luyện này đến tận ngày ba mươi
Tết mới dừng lại.
Buổi sáng ba mươi Tết, Diệp Trần ăn mặc đẹp đẽ, dặn dò người giúp việc chuẩn bị toàn bộ nguyên liệu nấu ăn, đồng thời còn bảo bọn họ quét dọn nhà cửa sạch sẽ, ngay cả trong vườn hoa cũng phải quét sạch.
Nhiếp Dập cũng mặc quần áo Diệp Trân đã chuẩn bị cho mình, ở dưới tầng nhìn Diệp
Trận bận rộn chuẩn bị đủ thứ.
Còn Nhiếp Nhiên vẫn mặc quần áo dài như bình thường, trừ buổi trưa xuống tầng ăn cơm ra, thời gian còn lại cô đều về phòng nghỉ ngơi.
Buổi tối lúc ăn cơm, Nhiếp Thành Thắng vui vẻ khui một chai rượu vang, Nhiếp Dập vẫn chưa trưởng thành nhưng cũng uống một chút rượu cocktail coi như góp vui, chỉ có Nhiếp Nhiên vẫn ăn một bát cơm, một ít đồ ăn rồi đứng lên về phòng trước.
Nhiếp Thành Thắng biết sáng sớm ngày mai cô phải trở về đơn vị nên cũng không tiện giữ cô ở lại, nhưng lúc cô rời đi Nhiếp
Thành Thắng vẫn nói với cô là sau bữa tối sẽ có khách tới, bảo cô đừng ngủ vội.
Nhiếp Nhiên đáp một tiếng rồi trở về phòng.
Cô ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn chục cây trời trụi trong vườn hoa nhỏ bên ngoài đến ngẩn người.
Thời gian trôi qua thật nhanh, Tết năm ngoái cô còn ở bên Hoắc Hoành, tất cả như mới ngày hôm qua thôi, mà bây giờ cô lại ngồi ở đây, nhìn cành cây khô đến ngẩn người.
Không biết qua bao lâu, cái điện thoại trong tay cô đột nhiên rung lên.
Trong điện thoại của Nhiếp Nhiên không có số ai khác, chỉ có một mình Hoắc
Hoành.
Vừa nghe thấy điện thoại rung, cô lập tức nhìn màn hình, quả nhiên là điện thoại của anh.
Vừa mới ấn nút nghe, tiếng Hoắc Hoành đã truyền từ bên kia đến: “Năm mới vui vẻ.”
Nhiếp Nhiên khẽ cong khóe miệng lên:
“Năm mới vui vẻ.”
“Em định lúc nào về đơn vị thế?” Hoắc
Hoành hỏi.
“Mấy ngày nữa em mới về, dù sao cũng phải ăn cho xong Tết chứ.” Cô sợ nói nhiều lộ ra sơ hở, vì vậy lập tức chuyển chủ đề:
“Hôm nay đón Tết, anh ăn cái gì thế?”
Hoắc Hoành hờ hững nói: “Một mình có thể ăn gì chứ, ăn tùy tiện cho xong thôi.”?
Nhiếp Nhiên trêu ghẹo: “Bây giờ anh nên cố gắng ăn nhiều một chút, sau này biến về nguyên hình thì sẽ không còn đãi ngộ như thế nữa đâu.”
Hoắc Hoành bất lực hỏi: “Sao em luôn cho là anh biến về nguyên hình rồi thì sẽ không có gì cả thế?”
“Chẳng lẽ không đúng à?”
Hoắc Hoành vừa tức vừa buồn cười: “Em thì sao, hôm nay em ăn cái gì?”
“Thịt cá thôi.” Nhiếp Nhiên ngồi bên bệ cửa sổ, trả lời.
Hoắc Hoành lại hỏi tiếp: “Vậy em ăn có vui không?”
Nhiếp Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàm chán nghịch một quyển sách, nói: “Ngồi với một đám người ngoài, anh cảm thấy em vui được không?”
“Anh đã nói với em rồi, em muốn làm gì thì anh có thể làm cho em, em đừng khiến mình phải tủi thân.” Hoắc Hoành thở dài một tiếng, trong giọng nói mang theo cả sự đau lòng.
Nhiếp Nhiên nhướng mày: “Em quên rồi.”
“Em đúng là đồ không có lương tâm.” Hoắc
Hoành tức giận: “Uổng công anh còn bắn nhiều như thế.”
“Vậy lần sau anh bắn lại cho em xem đi.”
“Được, sau này năm nào…” Hoắc Hoành nói tới đây liền dừng một lát, sau đó mới tiếp tục nói: “Sau này anh bắn cho em xem.”
Nhiếp Nhiên biết anh muốn nói sau này năm nào cũng bắn cho mình xem. Nhưng vì nhiệm vụ, họ không thể gặp nhau thường xuyên, anh sợ mình không thực hiện được lời hứa nên mới sửa lại.
Nhiếp Nhiên không vạch trần, chỉ nói chuyện với anh một lúc nữa.
“Cốc cốc cốc…” Tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Nhiếp Nhiên nói với Hoắc Hoành một câu rồi cất giọng hỏi người ngoài cửa: “Chuyện gì thế?”
Người giúp việc cung kính trả lời: “Cô chủ, khách đến rồi, ông chủ bảo cô xuống.”
Những người giúp việc này thấy Nhiếp
Thành Thắng quan tâm Nhiếp Nhiên, vì thế thái độ đối với cô cũng thay đổi hoàn toàn.
Nhiếp Nhiên lạnh nhạt trả lời: “Tôi biết rồi.”
Đến khi người giúp việc kia đi rồi, cô mới nói với Hoắc Hoành: “Nhà có khách, em đi xuống đây.”
“Được, vậy em đi đi.”
Nhiếp Nhiên nói “Anh nghỉ ngơi sớm đi” rồi cúp điện thoại, ra khỏi phòng.