Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1822
ĐANG BẢO VỆ CÔ À?
Bóng người kia chắn trước mặt Nhiếp
Nhiên, tức giận nói với Uông Tư
Minh: “Tại sao lại đánh chị ấy?! Anh đánh chị ấy, cẩn thận tôi nói cho chú Uông và ba tôi.”
Nhiếp Dập?
Nó đến đây làm gì?
“Nói linh tinh cái gì thế, bọn chị đang so tài, em chen vào làm gì?” Nhiếp Nhiên thấy nó che trước mặt mình, duỗi thẳng hai tay ra như con gà mẹ bảo vệ gà con thì đỡ trán.
Nhiếp Dập kinh ngạc: “So tài?”
“Đúng vậy, anh và chị em đang so tài thôi, không phải là đang đánh cô ấy.” Uông Tư
Minh thấy Nhiếp Dập đã hai năm không gặp lại bảo vệ Nhiếp Nhiên, cảm thấy khá bất ngờ.
Hơn nữa, anh ta tự cho là mình cũng không thể dễ dàng đánh lại cô, và anh ta cũng không nỡ đánh.
“Em hiểu lầm rồi.” Anh ta cười nói với Nhiếp Dập.
Nhiếp Dập lúng túng gãi đầu: “Ồ… hóa ra là như vậy à…”
Nhiếp Nhiên: “Em còn việc gì nữa không?”
Nhiếp Dập lắc đầu: “Không.”
“Vậy còn không đi đi?”
“À ờ ờm, tôi… tôi đi…”
Uông Tư Minh bật cười: “Em trai cô… hình như tốt hơn với cô nhiều rồi.”
Đến bây giờ anh ta vẫn nhớ hai chị em bọn họ như nước với lửa ở trên cầu thang nhà mình trước kia.
“Cũng tạm.” Nhiếp Nhiên hoàn toàn không để tâm đến việc Nhiếp Dập thay đổi thái độ.
Uông Tự Mình cảm thấy nếu Nhiếp Dập đã muốn hòa giải với Nhiếp Nhiên, vậy không bằng anh ta giúp một tay.
Vì vậy anh ta làm ra vẻ kinh ngạc khẽ ồ một tiếng: “Cũng tạm? Từ ban đầu đẩy cô xuống cầu thang đến bây giờ bảo vệ cô, phải nói là thằng bé thay đổi hoàn toàn ấy chứ!”
Hiếm khi Nhiếp Nhiên thấy Uông Tư Minh khoa trương thế này, nể mặt cười với anh ta một cái, sau đó lau mồ hôi nói: “Nó rảnh quá nên kiếm việc làm thôi.” Sau đó cô chuyển chủ đề: “Anh ở đội thủy quân lục chiến không tệ, đánh đối kháng giỏi hơn rồi.”
Bị cắt ngang việc so tài, Nhiếp Nhiên cũng cảm thấy hơi mệt, dứt khoát tìm một chỗ trống ngồi xuống, muốn nghỉ ngơi.
mình, sau đó anh ta nghe nói sĩ quan huấn luyện An đến đơn vị khác rồi.
Tuy đáng tiếc, nhưng may mà An Viễn Đạo vẫn chưa vứt bỏ chức vị quân nhân.
Chuyện này làm cho Uông Tự Minh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng bây giờ Nhiếp Nhiên nói với anh ta là An Viễn Đạo trở về đơn vị dự bị rồi, tất nhiên anh ta vô cùng kích động.
“Cô nói thật chứ?”
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Đúng vậy, thầy ấy về rồi.”
“Vậy thì tốt quá!” Uông Tư Minh vô cùng vui vẻ, nụ cười trở nên sáng ngời và rực rỡ, có thể nhìn ra được tình cảm thầy trò giữa hai người bọn họ sâu nặng thế nào.
“Nhưng mà sao cô lại được sĩ quan huấn luyện An huấn luyện thế? Chẳng lẽ cô đến lớp 1 rồi à?”
Với năng lực của Nhiếp Nhiên bây giờ, vào lớp 1 là không thành vấn đề, nhưng anh ta nhớ hình như Nhiếp Nhiên không thích lớp 1 cho lắm.
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Uông Tư Minh,
Nhiếp Nhiên trả lời: “Không, An Viễn Đạo không trở về lớp 1 mà là thành lập một nhóm nhỏ để huấn luyện với mục đích vào
Quân khu 9.”
Uông Tư Minh nghe vậy mới hiểu ra, gật đầu, sau đó uống một ngụm cà phê: “Thế thì cô còn lo lắng cái gì nữa, có thầy ấy giúp cô huấn luyện, cô nhất định có thể vượt qua.”
Nhiếp Nhiên gật đầu coi như đáp lại, hỏi tiếp: “Lúc nào thì anh về đơn vị?”
“Sau Tết. Thế nào, hay là nhân khoảng thời gian này tôi huấn luyện cùng cô?”
Nhiếp Nhiên lắc đầu từ chối: “Không cần phiền toái thế đâu, hiếm khi mới được nghỉ lễ, anh cứ nghỉ ngơi đi.”
Cô cũng chỉ ở đây đến ba mươi Tết thôi, sáng sớm mùng một là đi rồi, có mấy ngày ngắn ngủi, không cần làm phiền anh ta.
Nhưng Uông Tư Minh lại nói: “Không đâu, vốn dĩ ngày nào tôi cũng huấn luyện mà.”
Nhiếp Nhiên thấy anh ta kiên trì như vậy, cuối cùng chỉ nói: “Đến lúc đó rồi hãy nói.”
Sau đó cô đứng dậy chuẩn bị trở về: “Tôi về ăn sáng đây, anh làm gì thì làm đi.”
“Tôi cũng về ăn sáng, thuận đường đi cùng cô luôn.” Uông Tư Minh đứng dậy theo, hai người cùng đi ra khỏi vườn hoa nhỏ.