Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1824
CÁI GÌ MỚI QUAN TRỌNG?
Thực ra cô không hề có hứng thú với mấy người khách kia. Đó đều là đồng nghiệp của Nhiếp Thành
Thắng, chính xác hơn là người lót đường cho Nhiếp Dập trong tương lai. Cô xuống tầng cùng lắm chỉ là làm nền, cho đối phương nhìn gia đình hạnh phúc vui vẻ” của bọn họ thôi.
Nhiếp Nhiên dửng dưng đi xuống tầng, ai ngờ khách Nhiếp Thành Thắng nói lại là nhà Uông Phủ ở cùng tiểu khu.
Ba mươi Tết bọn họ không ở nhà đoàn tụ, đến nhà họ Nhiếp làm gì?
Nhiếp Nhiên đang nghi ngờ thì nghe thấy
Nhiếp Thành Thắng gọi mình: “Nhiếp
Nhiên, con mau qua đây chào chú Uông đi, lâu lắm rồi không gặp nhau, còn cả Uông
Tư Minh và Uông Minh Hạo nữa.”
“Chú Uông.” Nhiếp Nhiên đi tới chào hỏi.
Uông Phủ cười ha ha gật đầu liên tục: “Ừ, phải đến hai năm không gặp cháu rồi nhỉ?
Thời gian trôi qua nhanh thật, mới chớp mắt mà cháu đã lớn thế này rồi.”
Nhiếp Thành Thắng cũng cảm thán: “Tôi cũng thấy thế, chớp mắt mà chúng ta đã trung tuổi rồi, chỉ sợ thêm một cái chớp mắt nữa là nhường chỗ cho mấy đứa trẻ, thành hai lão già.”
“Ha ha ha ha, đúng thế!”
Hai người hàn huyên, còn bốn đứa con thì nghe họ tán gẫu.
Nhiếp Nhiên ngồi ở bên tay trái Nhiếp
Thành Thắng, nhìn qua rất ngoan ngoãn, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện đáy mắt cô đã sớm hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.
May mà không lâu sau, Nhiếp Thành
Thắng đã nói: “Bốn đứa đứng ngồi với hai ông già này nữa, Minh Hạo vốn muốn tới mời Nhiếp Dập bắn pháo hoa, hay là bây giờ Nhiếp Nhiên cũng đi xem cùng đi.”
Nhiếp Nhiên hiểu rồi.
Ban đầu khi cô vào đơn vị dự bị, Nhiếp
Thành Thắng đích thân đến nhà xin chỉ dạy kinh nghiệm, lúc này nghe thấy cô đội sổ nên lại cố ý kéo Uông Tư Minh qua đây.
Mà lúc này Uông Phủ cũng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, Nhiếp Nhiên đi chơi cùng hai đứa nó đi, Tết đừng ở trong nhà.”
Chỉ sợ Uông Phủ muốn gán ghép cho mình và Uông Tư Minh.
Nhưng đáng tiếc, Nhiếp Thành Thắng có dã tâm, chỉ sợ ông ta không thèm để nhà họ
Uông vào mắt.
“Nhiếp Nhiên, ngày Tết mà, cứ đi chơi đi.”
Nhiếp Thành Thắng quay đầu sang nói với
Uông Phủ: “Từ khi về đến giờ con nhóc này
không ra khỏi cổng tiểu khu, ngày nào cũng ở nhà với tôi.”
Uông Phủ hâm mộ: “Cho nên tôi mới hâm mộ anh có cô con gái ngoan thế này, anh nhìn hai thằng nhóc nhà tôi đi, chỉ mải chơi, đâu có rảnh mà quan tâm đến tôi.”
Uông Tự Minh mỉm cười: “Ba, nếu ba đã nói thế, con mà không làm thật thì đúng là có tiếng mà không có miếng.” Nói rồi anh ta nói với Nhiếp Nhiên: “Đi thôi, ba tôi nói tôi chỉ mải chơi, bây giờ tôi cũng chỉ có thể chơi thôi.”
Lời nói đùa kia khiến mọi người cười ầm lên.
Nhiếp Nhiên biết Nhiếp Thành Thắng đang tính toán gì, nhưng ở đây nghe hai người bọn họ nói chuyện còn không bằng theo
Uông Tư Minh đi ra ngoài xem bắn pháo hoa: “Vậy con ra ngoài đi dạo một vòng, sẽ về sớm thôi.”
“Không sao, hôm nay là Tết nên con cứ chơi thoải mái đi.” Hình như Nhiếp Thành
Thắng rất hài lòng với lời cô nói, cười vẫy tay bảo bọn họ đi ra ngoài chơi.
Nhiếp Dập và Uông Minh Hạo đã sốt ruột lắm rồi, dù sao hai đứa vẫn còn nhỏ, muốn đi bắn pháo hoa nên chạy đầu tiên, vì vậy
Nhiếp Nhiên và Uông Tư Minh đi ở phía sau.
Bốn người đi ra khỏi nhà họ Nhiếp tới một nơi tương đối trống trải.
Uông Tư Minh là người lớn nhất trong đó, đương nhiên phải bảo vệ hai đứa nhỏ kia, vì vậy việc bắn pháo hoa do anh ta phụ trách.
Đốt dây dẫn xong, Uông Tư Minh kéo hai đứa nhỏ tránh sang bên cạnh, sau đó tiếng pháo hoa “đoàng… đoàng… đoàng…” không ngừng vang lên bên tai.
Hình như Nhiếp Dập cảm thấy vẫn chưa đủ, lại giục Uông Tư Minh bắn thêm mấy quả khác.
Uông Tư Minh vốn đang nghĩ cách nói chuyện với Nhiếp Nhiên, lúc này Nhiếp
Dập có ý này, đương nhiên anh ta rất vui rồi.
Anh ta bắn nốt ba quả còn lại, đồng thời còn đốt pháo que rồi đưa cho Nhiếp Dập và em trai mình.
Nhìn pháo hoa nở rộ trong bầu trời đêm,
Nhiếp Nhiên nhớ đến pháo hoa năm ngoái vừa rồi Hoắc Hoành nhắc đến trong điện thoại, pháo hoa đêm đó còn lớn hơn bây giờ, sáng rực trong đêm rất lâu, hoa lửa rực rỡ cứ nở rộ rồi lại tắt đi liên tục trên bầu trời, vô cùng đẹp đẽ.
“Tôi bỗng nhận ra mấy năm ở đơn vị dự bị, hình như tôi chưa bao giờ đón Tết cùng cô.” Bên cạnh bất ngờ vang lên giọng Uông
Tự Minh.
Hóa ra lúc Nhiếp Nhiên đắm chìm trong pháo hoa rực rỡ, Uông Tự Minh chia chỗ pháo que còn lại cho hai đứa nhỏ kia, còn mình thì đi tới bên cạnh cô.
Nhiếp Nhiên lập tức thu hồi lại suy nghĩ, dửng dưng nói: “Tết đối với tôi mà nói không quan trọng.”
Uông Tư Minh nhìn gương mặt nghiêng của cô, đột nhiên hỏi một câu: “Vậy đối với cô, cái gì mới là quan trọng?”