Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1821
SO TÀI MỘT CHÚT?
Sáng ngày hôm sau, Nhiếp Nhiên dậy đúng giờ. Trải qua thời gian ở đơn vị, đồng hồ sinh học của cô đã cố định rồi, đến giờ này sẽ tự động tỉnh dậy.
Đánh răng rửa mặt xong, cô ra cổng chạy một vòng, nhưng lại bỗng gặp phải Uông Tự Minh.
Lúc này Uông Tư Minh cũng đang làm nóng người, anh ta mặc quần áo thể thao, lúc xoay eo thì thấy Nhiếp Nhiên, anh ta ngây ra, không ngờ sẽ gặp Nhiếp Nhiên vào lúc này.
Sau đó anh ta hoàn hồn lại, mỉm cười, chủ động chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, dửng dưng trả lời:
“Ừ, đã lâu không gặp.”
Sau đó cô cũng tìm một chỗ bắt đầu làm nóng người.
Trời tờ mờ sáng, chỗ rèn luyện không có ai khác, đèn đường ở tiểu khu chiếu ánh sáng màu vàng ấm áp xuống.
Chỗ Nhiếp Nhiên chọn cách Uông Tư Minh làm nóng người không xa, bầu không khí yên tĩnh.
Anh ta chủ động hỏi: “Không phải sắp đến buổi sát hạch mùa đông rồi à, sao cô lại về ăn Tết thế?”
Nhiếp Nhiên không lạnh không nóng trả lời: “Ba tôi gọi điện thoại bảo tôi về.”
“Trông cô bình tĩnh thế, chắc đã nắm chắc phần thắng đến Quân khu 9 rồi nhỉ?”
Uông Tư Minh thấy cô đã đóng vai gián điệp vô cùng xuất sắc trong cuộc chiến ngoài đảo lần này, có thể mặc bộ quân trang kia mà vẫn đánh được vào nội bộ kẻ địch, đây không phải là chuyện người bình thường có thể làm được. Chỉ riêng chuyện
này thôi, người Quân khu 9 cũng đã cộng cho cô không ít điểm rồi.
Nhiếp Nhiên chỉ cười, không trả lời mà nghiêng đầu hỏi ngược lại một câu: “Năm ngoái anh tham gia buổi sát hạch mùa đông, cảm thấy thế nào?”
Uông Tư Minh thấy cô hỏi kinh nghiệm từ mình, cho là cô đang lo lắng và sợ hãi, vì thế an ủi: “Thật ra không khác lúc huấn luyện bình thường là bao, cô không cần quá căng thẳng. Tôi nghe sĩ quan huấn luyện An nói rồi, Quân khu 9 không sát hạch như những đơn vị bình thường, tôi cảm thấy chắc là khảo nghiệm thể lực tổng hợp. Tôi nghĩ với năng lực của cô, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.”
Nhiếp Nhiên cười khẽ: “Vậy thì cảm ơn lời chúc của anh.”
Lúc này hai người đã làm nóng người xong, Nhiếp Nhiên và Uông Tư Minh lập tức chạy từng vòng trên đường.
Cho đến khi trời sáng hơn, đèn đường bắt đầu tắt dần, người già đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng, Nhiếp Nhiên mới chậm rãi dừng lại.
“Không chạy nữa à?” Uông Tư Minh dừng theo.
“Nhiều người quá, tôi không muốn chạy.”
Nhiếp Nhiên lau mồ hôi trên trán, thở hổn hẳn phả khí ra khỏi miệng, cô đưa mắt nhìn những ông bà già trên đường chạy, đột nhiên quay sang nhìn Uông Tư Minh ở bên cạnh: “Có muốn đánh một trận không?”
Uông Tự Minh kinh ngạc nhướng mày lên:
“Bây giờ?”
“Nếu không thì sao?” Nhiếp Nhiên đi tới vườn hoa nhỏ.
Cô không thích làm việc với quá nhiều người, hơn nữa dụng cụ rèn luyện đều bị những người kia chiếm rồi nên cô dứt khoát chạy tới vườn hoa nhỏ đấu với Uông
Tự Minh một trận.
Anh ta ở trong đội thủy quân lục chiến một năm, chắc chắn khả năng đánh đối kháng đã tăng lên không ít, vừa vặn có thể thử xem sao.
Bên trong vườn hoa nhỏ không có ai,
Nhiếp Nhiên nhân cơ hội này tìm một chỗ vắng vẻ nhất bắt đầu so tài với Uông Tư
Minh.
Ban đầu Nhiếp Nhiên chủ động tấn công, đương nhiên Uống Tự Minh sẽ lựa chọn phòng thủ.
Không thể không nói, qua một năm ở đội thủy quân lục chiến, năng lực của Uông Tư
Minh đã tốt hơn rất nhiều.
Trước kia cô và Uông Tư Minh so tài, khi đó cho dù thể lực của cô vẫn chưa khôi phục, trên người vẫn đeo miếng chì, nhưng cô không hề cảm thấy quá khó khăn, bởi vì cô đều có thể biết được động tác và tốc độ của Uông Tư Minh ngay, đồng thời phản ứng lại.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nhưng bây giờ không thể, tốc độ của Uông
Tự Minh đã được nâng cao, động tác cũng nhanh hơn trước kia rất nhiều.
Mắt Nhiếp Nhiên càng lúc càng sáng, tốc độ đánh cũng càng lúc càng nhanh.
Lúc hai người đang so tài thì đột nhiên nghe thấy một tiếng quát giận dữ vang lên cổng vườn hoa nhỏ: “Anh đang làm gì thể”
Lúc này trong vườn hoa nhỏ vẫn vắng tanh, vì vậy giọng người kia vô cùng vang dội, thậm chí còn có cả tiếng vọng lại.
Nhiếp Nhiên và Uông Tư Minh dừng lại, lúc cô còn chưa kịp quay đầu thì bóng người kia đã nhanh chóng lao đến.