Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1820
ĐẾN LÚC ĐÓ CHO ANH MỘT BẤT NGỜ
Diệp Trận kinh hãi: “Đây là cá mẹ gỡ cho con, sao con lại…”
Vì Nhiếp Thành Thắng ở bên cạnh nên lúc cuối, bà ta chỉ có thể dùng ánh mắt ám chỉ với Nhiếp Dập.
Nhưng Nhiếp Dập lại không để ý: “Con không ăn hết mà, hơn nữa con cũng không muốn ăn cá…”
Nói xong nó nhìn Nhiếp Nhiên, thấy cô giơ đũa ra, nhưng lại lướt qua cái đĩa nhỏ kia, gắp một gắp rau ăn, không hề để ý đến
Nhiếp Dập.
Nhiếp Dập thấy mình bị ngó lơ thì cau mày lại.
Nhưng Nhiếp Nhiên ở trước mặt nên nó giận mà không dám nói gì, chỉ có thể bực bội ở trong lòng, xị mặt ra.
Diệp Trận khó hiểu hỏi: “Không muốn ăn?
Trước kia không phải con thích ăn cá nhất à?”
“Vâng, gần đây khẩu vị của con thay đổi, thích ăn rau.” Nhiếp Dập và một miếng cơm lớn, giống như là đang trút giận.
Nhiếp Nhiên làm như không biết, tiếp tục ăn cơm.
Vì vậy bữa tối đã kết thúc trong bầu không khí quỷ dị như vậy.
Lúc thu dọn bát đũa, Nhiếp Thành Thắng nhân cơ hội nói với Nhiếp Nhiên: “Nhiếp
Nhiên, con theo ba đến phòng sách một lát.”
“Được.”
Nhiếp Nhiên biết Nhiếp Thành Thắng đã nín nhịn muốn tìm mình nói chuyện riêng rất lâu rồi, vì vậy dứt khoát đồng ý, đứng dậy đi theo ông ta vào phòng sách.
“Ngồi đi.” Nhiếp Thành Thắng ngồi lên sofa, chỉ cái ghế đối diện.
“Ba tìm con có việc gì không?” Nhiếp Nhiên hỏi.
“Nghe nói các con sắp phải sát hạch mùa đông rồi, huấn luyện thế nào?”
Nhiếp Nhiên im lặng mấy giây, sau đó vẻ mặt trở nên nặng nề: “Bọn con có năm sáu người cùng huấn luyện, thành tích của con vẫn luôn đội sổ.”
Sắc mặt Nhiếp Thành Thắng lập tức thay đổi, cơ thể cũng hơi nghiêng về phía trước, lo lắng hỏi: “Tại sao lại vậy chứ? Thế con định làm như thế nào?”
“Con vốn định nhân dịp Tết này để huấn luyện, nhưng ba bảo con về nên con về trước.” Nhiếp Nhiên nhún vai, lúc này đến
lượt cô ngả về phía sau, dáng vẻ thoải mái.
Nhiếp Thành Thắng nghẹn lời: “Chỉ… chỉ là ba muốn…” Ông ta vốn muốn để Nhiếp
Nhiên về để bồi dưỡng tình cảm cha con, thuận tiện hỏi thăm tình hình, không ngờ giờ cô lại nói thành tích của mình đội sổ, bảo ông ta làm sao có thể không cuống được: “Hay là con về đơn vị trước đi?”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, dường như là đang suy nghĩ tính khả thi của phương án này, cuối cùng sau khi do dự một lúc lâu, cô mới gật đầu: “Vâng, mùng một con sẽ mua vé trở về.”
Nhiếp Thành Thắng vội vàng gật đầu:
“Được được được.”
“Ba còn việc gì nữa không?” Nhiếp Nhiên thấy ông ta còn căng thẳng hơn cả mình thì hỏi.
Nhiếp Thành Thắng lập tức lắc đầu:
“Không có, ba chỉ tùy tiện hỏi thế thôi.”
“Vậy con đi về nghỉ trước đây.” Nhiếp
Nhiên lập tức đứng dậy, đi ra khỏi phòng sách.
Đến khi cửa phòng sách đóng lại, cô mới khẽ cong khóe miệng lên, sau đó cô đi về phòng mình. Mới vừa tới chỗ rẽ đã thấy
Nhiếp Dập đang đứng ở trong hành lang.
Nhiếp Nhiên không muốn tiếp xúc nhiều với Nhiếp Dập nên coi như không nhìn thấy, đi thẳng về phòng.
Nhiếp Dập chặn cô lại, hỏi: “Này… sao chị không động đến một miếng cá tôi cho chị thế hả?”
Thật là quá mất mặt.
Lần đầu tiên nó lấy lòng cô, thế mà lại bị
Nhiếp Nhiên không thèm đếm xỉa.
Nhiếp Nhiên hỏi: “Em cảm thấy chị sẽ đụng vào đồ đã qua tay mẹ em à?”
Nhiếp Dập không hiểu: “Đồ đã qua tay mẹ tôi thì sao không thể đụng vào, có hạ độc chị đâu, chị sợ cái gì?”
Nhiếp Nhiên cười: “Mẹ em không dám hạ độc, nhưng bà ta dám giết người.”
Nhiếp Dập nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt cô, nó giật mình lui về phía sau một bước, sau đó phản bác: “Chị nói linh tinh! Mẹ tôi không thân thiện với chị, cũng… đúng là không thích chị, nhưng tuyệt đối không giết người! Chị đừng ỷ vào việc chị… từng cứu… ưm…”
Nó còn chưa nói xong đã bị Nhiếp Nhiên tiến lên bịt lấy miệng.
Nhiếp Dập vùng vẫy: “Chị… ưm, chị làm… gì thế…”
Nhiếp Nhiên lập tức quát: “Im miệng!”
Sau đó cô đẩy nó vào trong phòng mình.
Cửa vừa đóng lại, đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân càng ngày càng gần ở chỗ rẽ hành lang, sau đó giọng Diệp Trân vang lên: “Nhiếp Dập? Nhiếp Dập?”
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Nhiếp Dập nghe thấy tiếng Diệp Trận mới hiểu, hóa ra cô sợ bị mẹ nghe thấy lời mình nên mới che miệng mình lại.
Cửa phòng Nhiếp Dập ở đối diện nhanh chóng bị đẩy ra, Diệp Trận thấy trong phòng trống không, cảm thấy hơi kỳ quái:
“Đêm hôm thằng nhóc này không có ở phòng mình còn chạy đi đâu không biết?”
Sau đó tiếng đóng cửa vang lên, tiếng bước chân của Diệp Trần dần dần đi xa.
Mà Nhiếp Nhiên vẫn bịt chặt miệng Nhiếp
Dập đứng ở phía sau cửa.
Nó vội vàng xua tay, ra hiệu cho Nhiếp
Nhiên mau bỏ ra.
Sau khi chắc chắn Diệp Trân đã đi xuống tầng, Nhiếp Nhiên mới quay sang nhìn
Nhiếp Dập, khi nhìn thấy gương mặt non nớt của nó đỏ bừng lên, cô mới buông tay ra, lạnh mặt khiển trách: “Chị đã từng nói với em phải quên chuyện này chưa?”
Vừa rồi may mà cô phát hiện trên cầu thang có tiếng động, nếu không Nhiếp Dập nói xong câu kia, vừa vặn bị Diệp Trần nghe được, đến lúc đó chỉ sợ lại to chuyện.
Nhiếp Dập bị cô mắng, rụt cổ lại: “Tôi…”
Nó không hiểu, tại sao Nhiếp Nhiên không muốn nói chuyện này ra. Nếu như nói ra, nó cảm thấy mẹ nhất định sẽ không cảm thù Nhiếp Nhiên nữa.
Nhiếp Nhiên lạnh mặt cảnh cáo: “Nếu còn để chị nghe thấy hoặc là phát hiện em nói linh tinh nữa thì đừng trách chị không nhắc nhở em.” Dứt lời, cô ném cho nó một câu: “Đi ra ngoài!”
Nhưng lần này Nhiếp Dập lại không ngoan ngoãn nghe lời cô mà đứng ở đó ấp úng nói: “Nhưng… nhưng nếu nói chuyện… chị cứu tôi cho mẹ, nói… nói không chừng mẹ sẽ… không ghét chị nữa…”
Nhiếp Nhiên quay sang nhìn cậu ấm đơn thuần này, hỏi ngược lại: “Bà ta không ghét chị thì liên quan gì đến chị?”
“Thì… thì… chúng ta là người một nhà mà…” Nhiếp Dập nhỏ giọng trả lời.
Nhiếp Nhiên như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, cô cười ra tiếng: “Chị nhớ hình như là em từng nói là không đội trời chung với chị, còn thề phải giết chết chị đúng không? Sao bây giờ lại muốn thành người một nhà với chị thế?”
Nhiếp Dập đỏ mặt, lẩm bẩm mấy tiếng:
“Tôi… ai bảo lúc đó chị bắt nạt tôi, chị hại tôi quỳ ở đó lâu như thế, dĩ nhiên tôi sẽ nói thế rồi! Còn bây giờ… bây giờ tình hình đã thay đổi…”
“Có gì thay đổi?”
Vẻ mặt Nhiếp Dập vô cùng kiêu ngạo:
“Chính… chính là có thay đổi rồi…”
Nhiếp Nhiên lười nói chuyện với nó, dứt khoát ra lệnh đuổi khách: “Chị buồn ngủ rồi, ra ngoài đi!”
Nhiếp Dập thấy cô sầm mặt lại, ngoan ngoãn đáp một tiếng rồi đi ra ngoài.
Nhiếp Nhiên đóng cửa lại, sau đó nằm lên giường, lấy cái điện thoại ra khỏi túi áo, phía trên có một tin nhắn mới chưa đọc, là tin nhắn của Hoắc Hoành hỏi cô đã bình an về đến nhà chưa.
Cô nhìn mấy chữ đơn giản trên màn hình điện thoại, không tự chủ được cong khóe miệng lên cười.
Cô lập tức nhắn lại một tin, sau đó tắt máy đi ngủ.
Bọn họ sẽ nhanh gặp lại nhau thôi, đến lúc đó cô sẽ cho anh một bất ngờ.