Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1819
CHỦ ĐỘNG LẤY LÒNG
Nhiếp Nhiên đứng ở trên cầu thang nhìn chằm chằm Diệp Trần.
Bà ta khó chịu khi phải đợi mình ăn cơm, nhưng lại không có gan ăn trước, vì vậy đổ hết tội lỗi lên người mình, đúng là nực cười.
Cô mới là người vô tội nhất mới đúng chứ.
Nhiếp Nhiên cười khẽ: “Ngại quá, để mọi người đợi con lâu đến vậy. Vì gần đây huấn luyện bận rộn nên mệt mỏi quá.”
Câu này nghe qua hình như chẳng có gì lạ cả, nhưng vào tai Nhiếp Thành Thắng lại lập tức biến thành ý khác.
Ông ta lập tức sầm mặt xuống, gấp tờ báo lại, khiển trách Diệp Trân: “Nói nhiều, chờ một bữa cơm mà thôi, có gì mà phải ầm ĩ lên, ngày nào bà cũng ở nhà, đói một bữa cũng không chịu nổi à?”
Nói rồi ông ta đi vào trong phòng ăn trước, ngồi ở vị trí chủ nhà, sau đó nói với Nhiếp
Nhiên: “Sắp dọn cơm lên rồi, qua đây ngồi đi.”
Lúc Nhiếp Nhiên đi vào phòng ăn như vô tình nhìn lướt qua Diệp Trần, trong ánh mắt rõ ràng là đang nói: Xui xẻo này là bà tự tìm lấy, không trách tôi được.
Diệp Trần giận cứng đờ mặt.
Nhưng vì Nhiếp Thành Thắng ở trước mặt nên bà ta cũng không dám nói nhiều, chỉ cười giải thích: “Thật ra là tôi lo lắng Nhiếp
Nhiên ngủ quá lâu, để mình bị đói mà thôi, không có ý gì khác. Dù sao một ngày ba bữa ổn định sẽ tốt hơn, như vậy sẽ không làm hại dạ dày.”
Nhiếp Nhiên cười ôn hòa: “Dì, vừa rồi dì nói tôi phải ổn định một ngày ba bữa, tôi thấy dì đúng là thích nói đùa rồi, tôi đâu có phúc có thể ở nhà ăn cơm một ngày ba bữa đúng giờ như dì, bây giờ gần đến kỳ sát hạch rồi, gần như thường xuyên bị ném đi dã ngoại mấy ngày, một bữa cơm no cũng không có.”
Diệp Trân nghe thấy cô nói thế, biết ngay mình đạp vào hố rồi. Bà ta theo bản năng nhìn về phía Nhiếp Thành Thắng, quả nhiên thấy ông ta đang cau có nhìn mình bèn ôn hòa nói: “Hóa ra… khổ cực như vậy là, vậy… để dì đi bảo người làm thêm cho con một con cá hấp để bồi bổ.”
Nhiếp Nhiên không từ chối, cười rất vui vẻ:
“Được, vậy thì làm phiền dì rồi.”
“Không… không phiền, không phiền…”
Diệp Trận chỉ đành đích thân đến phòng bếp dặn dò bọn họ làm một con cá rồi mới quay lại.
Lúc bà ta quay lại đã thấy Nhiếp Nhiên ngồi ở chỗ bên trái Nhiếp Thành Thắng, nụ cười vốn rất miễn cưỡng của bà ta lập tức thay đổi.
Đó là chỗ của Nhiếp Dập!
Diệp Trận gần như có thể khẳng định cô đang cố ý, cô đang công khai khiêu khích bà ta!
Cô đang nói cho bà ta biết chỉ cần cô trở lại, Nhiếp Dập của bà ta sẽ phải đứng ở bên cạnh!
Bà ta là bà chủ của nhà họ Nhiếp, phải đợi cô ăn cơm đã là chuyện khiến người ta cười đến rụng răng rồi, càng đừng nói là còn coi bà ta như người giúp việc đi gọi đồ ăn!
Nhưng vì con trai, bà ta có thể nhịn tất cả.
Điều duy nhất bà ta không thể nhẫn nhịn là cô chiếm vị trí của Nhiếp Dập!
Nghĩ tới đây, Diệp Trân không nhịn được nữa, bà ta đi tới trước bàn cơm, cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: “Nhiếp Nhiên, em trai con ngồi chỗ này hơn mười năm đã thành thói quen rồi, hay là con ngồi bên chỗ dì đi.”
Nhưng lần này còn không chờ Nhiếp Nhiên mở miệng, Nhiếp Dập đã nói: “Không sao, con ngồi bên cạnh là được rồi.”
Sau đó cũng không chờ Diệp Trần nói gì nữa, nó đã ngồi xuống bên cạnh Nhiếp
Nhiên, hoàn toàn không ầm ĩ như trước kia.
Diệp Trận không hiểu gì cả, rốt cuộc hại cha con nhà này làm sao thế? Sao ai cũng nghiêng về phía Nhiếp Nhiên thế này?
Nhất là con trai bà ta, trước mặt Nhiếp
Nhiên lại ngoan giống như con mèo con.
Trước kia nó không bao giờ thế này cả!
Diệp Trần nhìn Nhiếp Dập bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, sau đó lại nhìn
Nhiếp Nhiên và Nhiếp Thành Thắng luôn không quan tâm đến bà ta, ba người bọn họ cúi đầu yên lặng ăn cơm, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến mình.
Bà ta chỉ có thể im lặng ngồi xuống cùng ăn cơm.
Một lúc sau, món cá được mang lên, bốc hơi nóng nghi ngút.
Diệp Trần giơ đũa ra gắp thịt ở trên bụng cá: “Nhiếp Dập, không phải con thích ăn thịt ở bụng cá nhất sao, mẹ gỡ xương cho con.”
Nhìn Diệp Trần cẩn thận gỡ hết xương cá, sau đó đặt vào trong bát mình, Nhiếp Dập nói: “Mẹ, con lớn rồi, có thể tự làm được.”
Diệp Trân cưng chiều nói: “Đâu có được, xương bụng của con cá này lớn như vậy, nếu như con không cẩn thận bị hóc thì làm thế nào, để mẹ gỡ cho con vẫn hơn.”
Nói rồi bà ta bắt đầu cẩn thận gỡ nốt chỗ thịt cá còn lại ra, đặt vào trong cái đĩa nhỏ.
Con cá vốn hấp cho Nhiếp Nhiên giờ chỉ còn lại mỗi cái đầu.
Diệp Trần sợ Nhiếp Dập ăn không ngon, còn múc một ít canh cá xối lên trên thịt, sau đó mới đưa cho nó.
“Mẹ, con không ăn được nhiều như thế đâu.” Nhiếp Dập nhìn thịt cá trắng như tuyết chất đống như ngọn núi nhỏ rồi nhìn
Nhiếp Nhiên một cái, thấy trong bát của cô không có gì cả, vì vậy làm ra vẻ tùy ý đẩy cái đĩa nhỏ kia đến bên cạnh Nhiếp Nhiên:
“Cho chị, tôi không ăn được, chị ăn giúp tôi đi.”