Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1818
GÂY CHIA RẼ?
Lúc này, Nhiếp Nhiên đứng ở trong cửa nghe thấy lời Diệp Trân nói, coi thường là một tiếng.
Xui xẻo?
Đến lúc đó xem ai xui xẻo hơn ai!
Đến khi tiếng bước chân ngoài cửa đi xa rồi, cô mới đi vào phòng của mình, để túi xuống đất, nằm lên sofa một lúc sau đó đi tắm rồi ngủ một giấc.
Lúc ở trên tàu thật ra cô rất mệt, nhưng vì có Hoắc Hoành nên cả đường vẫn sẽ nắm chặt tay, làm mấy hành động nhỏ, thế nên cô cũng không được nghỉ ngơi.
Bây giờ khó khăn lắm mới về đến nhà, đương nhiên phải ngủ một giấc rồi.
Không có ai quấy rầy, Nhiếp Nhiên ngủ vô cùng yên ổn.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần dần tối, dưới tầng đã bắt đầu bày bát đũa từ lâu rồi, Diệp
Trân và Nhiếp Dập ngồi ở trong phòng khách đợi.
Không phải đợi Nhiếp Nhiên, mà là đợi
Nhiếp Thành Thắng về nhà.
Chỉ một lúc sau, ngoài cửa đã vang lên tiếng động cơ ô tô. Âm thanh quen thuộc kia khiến Diệp Trân lập tức đứng dậy, chủ động ra cửa đón.
Nhưng Nhiếp Thành Thắng mới vừa vào đến cửa, cởi áo khoác ra đã mở miệng hỏi
Nhiếp Nhiên đầu tiên.
“Nghe nói hôm nay Nhiếp Nhiên về à?”
Buổi chiều nhận được điện thoại, ông ta còn hơi giật mình. Dù sao lúc ở trên đảo cha con bọn họ chẳng vui vẻ gì, hơn nữa tính tình Nhiếp Nhiên không còn ôn hòa
như trước kia, thật ra ông ta cũng không chắc Nhiếp Nhiên có về hay không.
Diệp Trần đang chỉnh sửa lại quần áo cho ông ta hơi khựng lại, sau đó miễn cưỡng cười nói: “Đúng thế, chiều con về đến nhà, bây giờ đang ngủ ở trên tầng.”
“Ừ, để nó ngủ đi, ở đơn vị rất khổ cực, về thì nên nghỉ ngơi nhiều một chút.” Nhiếp
Thành Thắng thay giày xong định đi lên phòng sách ở trên tầng.
Diệp Trần vội vàng hỏi: “Ông không ăn cơm tối à?”
Trước kia sau khi về, Nhiếp Thành Thắng đều nghỉ ngơi một lát rồi ăn cơm luôn, song hôm nay lại lên phòng sách khiến
Diệp Trần tò mò.
Nhiếp Thành Thắng bỏ lại một câu: “Ăn muộn một chút, đợi con dậy rồi cùng ăn.”
Sau đó ông ta đi thẳng lên tầng.
Vẻ mặt Diệp Trần lập tức trở nên khó coi.
Thế mà ông ta… lại đợi Nhiếp Nhiên cùng ăn?
Thế này không phải là đang nâng cao địa vị của Nhiếp Nhiên trong gia đình lên à?!
Diệp Trân cảm thấy mối nguy đang ập đến.
Có cần làm gì đó không?
Lúc Diệp Trận đáng suy nghĩ, Nhiếp Dập đã đi lên tầng hai.
Diệp Trận hỏi: “Con đi đâu thế?”
Nhiếp Dập trả lời rất tự nhiên: “Không phải nói đợi chị ấy cùng ăn sao? Vậy con lên tầng làm bài tập trước.”
Diệp Trận dí nhẹ vào đầu nó một cái, quở trách: “Con ngoan ngoãn như vậy từ bao giờ thế? Ba con nói đợi nó thì phải đợi à?
Dù sao nó có đôi chết cũng không sao, nhưng con thì không được! Đi! Mẹ dẫn con đến phòng bếp ăn ít đồ ngon.”
Nhiếp Dập khoát tay: “Không cần đâu, lúc chiều con đã ăn nhiều rồi, ăn nữa thì tôi sẽ không ăn được cơm.”
Nó nói xong cũng đi lên tầng làm bài tập.
Dáng vẻ ngoan ngoãn kia khiến Diệp Trần vừa vui mừng vừa phiền lo. Vui mừng là bây giờ Nhiếp Dập trưởng thành hơn không ít, thầy giáo còn gọi điện thoại khen ngợi khiến Nhiếp Thành Thắng không đối xử với Nhiếp Dập như trước đây nữa.
Nhưng phiền lo là bà ta cứ cảm thấy Nhiếp
Dập đột nhiên trưởng thành khiến bà ta không kịp trở tay, hơn nữa nó còn không ỷ lại vào mình như trước đây, chuyện này khiến bà ta cảm thấy vô cùng mất mát.
Diệp Trận chỉ đành bảo phòng bếp đừng dọn cơm.
Trời càng lúc càng tối. Lúc kim đồng hồ chỉ đến tám giờ thì nghe thấy trên tầng có tiếng động.
Nhiếp Thành Thắng và Nhiếp Dập ngồi ở trong phòng khách nhìn lên, thấy Nhiếp
Nhiên mặc cái áo dài tay màu đen đi xuống.
Sao đám người này vẫn còn ở đây?
Đã muộn thế này rồi mà không về phòng nghỉ ngơi à?
Cô cố ý ngủ thoải mái đến khi tự tỉnh mới dậy là vì có thể tránh ngồi cùng bàn ăn cơm với bọn họ, không ngờ bọn họ lại vẫn đây.
Diệp Trân đứng dậy đi tới: “Nhiếp Nhiên, cuối cùng con cũng dậy rồi, ba con vì có thể đợi con ăn cơm cùng mà chờ hai tiếng rồi đấy, đồ ăn nguội cả rồi.” Nói xong, không chờ Nhiếp Nhiên lên tiếng, bà ta hô lên với phòng bếp: “Mau mau mau, hâm nóng đồ ăn rồi dọn cơm đi.”
Câu này có vẻ bình thường như không có gì, nhưng trên thực tế lại mang ý chia rẽ.