Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1816
THỜI GIAN BÊN NHAU QUÝ GIÁ
“Đúng thế, vậy hay là chúng ta cùng đi báo mất đồ đi? Mà nghĩ lại thì trong ví của cháu cũng chỉ có hơn mười tệ, không cần thiết lắm, nhưng cái nhẫn vàng của cô chắc là phải mấy chục nghìn nhỉ, có lẽ có thể lập án rồi.” Nhiếp Nhiên thong thả nói.
Nhẫn vàng…
Sắc mặt người phụ kia lập tức thay đổi, là cô gái này, nhất định là cô ta!
Vừa rồi rõ ràng bà ta chỉ nói là mất cái nhẫn, nhưng không nói là kim cương hay vàng, cô biết rõ là nhẫn vàng, vậy chỉ có thể chứng tỏ là cô ra tay!
Đây là gặp phải người cùng nghề à?!
Bà ta không giả vờ nữa, trầm giọng hỏi: “Cô muốn thế nào?”
Nhiếp Nhiên cười híp mắt dịch lại trước mặt bà ta: “Trả tất cả những đồ đã lấy trộm lại, nếu không tôi sẽ ném nhẫn của bà ra khỏi cửa sổ.”
Người phụ nữ kia cuống lên: “Cô dám! Cô có tin bây giờ tôi đi báo án không! Một khi lập án thì đây chính là án lớn!”
Nhiếp Nhiên nhún vai: “Thế thì liên quan gì đến tôi, tôi có giữ nhẫn của bà lại để đổi tiền đâu.”
Sắc mặt người phụ nữ kia tái mét.
Đúng vậy, cô không định giữ cái nhẫn này lại.
Nếu bà ta mà đi báo án thì cô sẽ ném chiếc nhẫn đó đi, bà ta vừa không thể định tội cô vừa có thể bị mất chiếc nhẫn.
Bà ta gật đầu: “Được, tôi đi trả, cô đừng ném, nhất định đừng có ném đi đấy.”
Nhiếp Nhiên khẽ cong khóe miệng lên:
“Tốt nhất là bà làm nhanh lên một chút, nếu tâm trạng của tôi mà không tốt thì có thể cái nhẫn của bà sẽ ở trong bụi cỏ bên ngoài đấy.”
Người phụ nữ kia lập tức gật đầu, sau đó rời đi.
Hoắc Hoành cười hỏi: “Sao hôm nay lại tốt bụng thế?”
Nhiếp Nhiên nghịch cái nhẫn vàng trong tay: “Hiếm khi tâm trạng tốt, không được à?”
Hoắc Hoành dịch lại gần: “Là bởi vì anh à?”
Trong lòng anh nhộn nhạo khi thấy nụ cười của cô, đang định tiến lên, nhưng còn chưa chạm được vào thì Nhiếp Nhiên đã quay đầu đi, nói: “Em nhận ra anh ngày càng tự luyến, em không bảo vệ chính nghĩa được chắc?”
Nhiếp Nhiên nhìn vẻ mặt lúng túng của anh, cố nín cười.
Cô dựa lưng vào ghế tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, mà Hoắc Hoành thì cầm chặt tay cô, ỷ vào việc mình đang đeo kính đen nên cứ thế mà nhìn chằm chằm góc mặt nghiêng của cô.
Không biết qua bao lâu, người phụ nữ kia quay lại.
Hoắc Hoành véo nhẹ bàn tay cô để nhắc nhở.
Nhiếp Nhiên cười hỏi: “Trả hết đồ chưa?”
Người phụ nữ kia sợ hãi trong lòng. Vừa rồi cô cũng dùng nụ cười như vậy lừa bà ta.
Bà ta gật đầu: “Rồi…”
Hình như Nhiếp Nhiên rất hài lòng, móc cái nhẫn vàng trong túi ra định đưa cho bà ta.
Người phụ nữ kia mừng rỡ, ngay khi bà ta sắp chạm vào chiếc nhẫn kia, Nhiếp Nhiên lại nắm chặt tay vào khiến bà ta vồ hụt:
“Cô… cô…”
“Mặc dù bà nói đã trả, nhưng làm sao tôi có thể chắc chắn là bà trả thật rồi chứ không phải là lừa tôi?”
Bà ta bày ra vẻ chân thành: “Tôi… tôi trả thật rồi, tôi thề, trong mấy cái ví nát kia cộng lại cũng không được một nghìn tệ, làm sao có thể quan trọng bằng cái nhẫn của tôi được?”
Nhiếp Nhiên đưa chiếc nhẫn kia ra, cảnh cáo: “Vậy thì tôi tạm thời tin là một lần.
Nhưng lần sau sẽ không may mắn thế này nữa đâu.”
Người phụ nữ ra sức gật đầu “Tôi… tôi biết rồi… cảm ơn…”
Tàu hỏa chạy khoảng năm tiếng, cuối cùng đến chiều đã tới ga.
Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành chen chúc trong biển người.
Hoắc Hoành sợ cô bị người khác chèn ép liền bảo vệ cô ở trong lòng. Nhiếp Nhiên cảm nhận được hành động của anh thì cười khẽ.