Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1815
GẶP PHẢI CÔ, COI NHƯ CẢ NĂM XUI XẺO
Hoắc Hoành thấy cô ngẩn ra, cảm thấy lúc này chính là cơ hội tốt nhất.
Vì vậy anh dùng khóe mắt liếc xung quanh, nhân lúc không ai chú ý, định tiến lên hôn trộm cô một cái cho đỡ thèm.
Nhưng vừa mới hành động thì đột nhiên thấy Nhiếp Nhiên chủ động dịch lại gần.
Hoắc Hoành thấy cô muốn hôn mình, trái tim lập tức nhảy loạn lên.
Đang chuẩn bị sẵn tư thế, ai ngờ nghe thấy bên cạnh Nhiếp Nhiên có tiếng hô: “Ai ui!”
Hoắc Hoành nhìn ra sau lưng Nhiếp Nhiên, hóa ra là có một người phụ nữ bị ngã và vào ghế của cô.
Nhiếp Nhiên tránh đi theo bản năng nên mới chủ động dịch lại gần anh.
Mừng hụt cũng thôi đi, lại còn bỏ lỡ thời cơ tốt để hôn, anh phiền muộn vì không ăn được thịt, không uống được canh thịt, thậm chí ngay cả một cái hôn cũng không có cơ hội mà làm, chỉ có thể nhân lúc cô tránh đi nghiêng về phía mình, lén đưa tay vòng qua eo cô.
May mà quần áo rộng lớn gần như che kín hết, hơn nữa toa tàu lại quá nhỏ hẹp, người người chen nhau nên không hề khiến người khác chú ý.
Vì vậy Hoắc Hoành rất thuận lợi đạt được mục đích, anh thấy người xung quanh đều đặt sự chú ý lên người phụ nữ kia, nhân cơ hội này lại dùng sức ôm một cái, cái ôm này khiến anh cảm thấy thỏa mãn.
Cuối cùng cũng hóa giải được khoảng thời gian nhớ nhung này rồi.
Nhưng lúc anh đang vô cùng vui vẻ thì
Nhiếp Nhiên lại véo lên mu bàn tay anh một cái.
Hoắc Hoành rụt tay lại, đồng thời nhìn
Nhiếp Nhiên bằng ánh mắt ai oán.
Nhưng Nhiếp Nhiên coi như không thấy, cô nghiêng người chủ động đỡ người phụ nữ kia lên.
Hoắc Hoành rất kinh ngạc.
Nhiếp Nhiên chưa bao giờ tốt bụng đi xen vào việc của người khác, hôm nay cô làm sao thế?
Lúc anh đang cảm thấy kỳ quái thì nghe thấy Nhiếp Nhiên hỏi: “Cô, cô có sao không?”
Giọng nói kia vô cùng dịu dàng, hoàn toàn không phải là phong cách của cô.
Chuyện khác thường nhất định có vấn đề!
Hoắc Hoành điều chỉnh lại thái độ, ngồi ở bên trong nhìn Nhiếp Nhiên diễn xuất.
Người phụ nữ kia được Nhiếp Nhiên đỡ lên, cười xua tay nói cảm ơn: “Không… không sao, cảm ơn cháu gái.”
“Không có gì ạ.”
Hai người nói xong, người phụ nữ kia rời đi.
Nhưng Hoắc Hoành tinh mắt phát hiện lúc
Nhiếp Nhiên đỡ người phụ nữ kia lên có dừng lại trên tay đối phương ba bốn giây.
Anh rất rõ Nhiếp Nhiên không thích bị người khác đụng chạm, luôn duy trì một khoảng cách với người khác, nếu không phải có mục đích gì, cô tuyệt đối sẽ không chủ động sờ vào tay người khác.
Khi cô bỏ tay xuống, anh phát hiện cái nhẫn vàng trên ngón tay người phụ nữ kia đã biến mất rồi.
Đợi bà ta đi xong, anh nhỏ giọng hỏi Nhiếp
Nhiên: “Đang yên đang lành em lấy đồ của bà ta làm gì thế?”
Nhiếp Nhiên biết mánh lới của mình chắc chắn không qua được mắt Hoắc Hoành, cho nên cũng không giấu giếm, chỉ cười nghịch cái nhẫn vàng vừa lấy được đó:
“Vui mà.”
“Vui?” Hoắc Hoành không biết rốt cuộc
Nhiếp Nhiên đang chơi trò gì, nhưng anh có thể chắc chắn nhất định là người phụ nữ kia làm gì đó với Nhiếp Nhiên, nếu không cô sẽ không ra tay.
Cho nên anh cũng không hỏi nhiều, anh tin sẽ nhanh chóng có câu trả lời.
Sau khoảng hơn nửa tiếng, câu trả lời đã xuất hiện thật.
Anh thấy người phụ nữ kia vội vàng đi tới, nhìn chằm chằm xung quanh Nhiếp Nhiên rất lâu, cuối cùng hỏi Nhiếp Nhiên: “Cháu gái, cháu có thấy cái nhẫn của cô rơi ở chỗ này không?”
Nhiếp Nhiên vô tội lắc đầu: “Không ạ, nhẫn gì cơ?”
“Lúc nãy cô ngã ở đây, cái nhẫn kia vẫn còn trên tay, nhưng sau đó… không thấy đâu nữa…” Người phụ nữ kia nôn nóng bất an nhìn xuống đất rất lâu, hận không thể lật hết ghế lên, nằm bò xuống đất tìm.
Sau khi tìm thử một vòng nữa, bà ta lại hỏi:
“Cháu không thấy thật chứ?”
Nhiếp Nhiên lắc đầu: “Không ạ, cháu không thấy cái nhẫn nào cả, nhưng lại thấy…” Cô cố ý dừng lại mấy giây, sau đó tiếp tục nói: “Ví tiền của mình mất rồi.”
Cô vừa nói thế, Hoắc Hoành hiểu ra ngay.
Hoắc Hoành yên lặng mặc niệm thay bà ta trong lòng.
Gặp phải Nhiếp Nhiên, coi như cả năm xui xẻo rồi.
“Ví… ví tiền của cháu bị mất thì liên quan gì đến cô… bây giờ cái nhẫn của cô… cũng không thấy đâu rồi…” Người phụ nữ lắp bắp trả lời.