Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1812
TẤT CẢ KẾT THÚC SẼ BỊ ĐÁNH HIỆN NGUYÊN HÌNH
Nhiếp Nhiên chỉ nghe anh nói chuyện cũng có thể tưởng tượng được mắt anh đang sáng lên lúc nói về chuyện đón Tết cùng mình.
Cô thầm cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn cố ý giả vờ rất khó xử: “Đón Tết cùng anh?
Em cũng muốn chứ, nhưng lần này ông ta chỉ đích danh bảo thấy anh cho em về nhà ăn Tết, nếu như em không về, chỉ sợ đến lúc đó lại gây phiền phức cho thấy anh thôi.”
Hoắc Hoành hào hứng nhắc nhở: “Vậy em về muộn mấy ngày, qua chỗ anh ở mấy ngày trước được không?”
Sao anh không nói thẳng là ngủ mấy ngày luôn đi?
Nhiếp Nhiên nhìn thấu anh, cô cong môi lên: “Thôi, người đã chết như em đột nhiên xuất hiện, nếu có chuyện gì thì phải làm sao?”
Hoắc Hoành cuống quýt nói: “Không đâu!
Ông ta đã bị anh giam lại rồi, không khác gì kẻ vô dụng cả, những người trong Hoắc
Thị cũng đã bị anh đá ra rồi, bây giờ Hoắc
Thị do anh quản lý.”
Nhiếp Nhiên cười trộm, cô chưa bao giờ thấy Hoắc Hoành thế này.
“Vậy em cũng không muốn xuất hiện, tránh gây ra rắc rối.” Nhiếp Nhiên tiếp tục khó xử nói.
Anh ấm ức hỏi: “Vậy em không nhớ anh à?”
Nhiếp Nhiên cười nói: “Dĩ nhiên không nhớ rồi, nhưng lời anh nói ngày đó đến bây giờ em vẫn còn nhớ đây này, em không
muốn vừa gặp mặt đã bị anh xử lý đâu.”
Hoắc Hoành nghe thấy cô cười, biết ngay mình đang bị cô trêu rồi. Cảm giác ngột ngạt kia khiến anh gần như muốn học máu.
Cho mày ngứa mồm này, giờ biết hậu quả chưa?
Hoắc Hoành hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn lại cảm xúc rồi mới ấm ức hỏi:
“Vậy em nhẫn tâm để anh ăn Tết lẻ loi một mình à?”
“Trước khi chưa quen em, không phải anh vẫn ăn Tết lẻ loi một mình đấy ư?”
Hoắc Hoành bị cô chặn họng, ngay cả lời phản bác cũng không nói nổi, chỉ có thể mắng cô: “Đồ không có lương tâm!”
“Đây đâu phải là ngày đầu tiên anh biết em.” Nhiếp Nhiên nói đùa với anh mấy câu rồi dừng lại, không trêu anh nữa, chuẩn bị thu dọn quần áo: “Được rồi, em thu dọn chút đã, còn kịp chuyến tàu hỏa ngày mai.”
Hoắc Hoành nghi ngờ hỏi: “Tàu hỏa? Tại sao không phải máy bay?”
“Tiền đâu? Anh cho em à?!”
Thật ra Nhiếp Nhiên chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi, nhưng Hoắc Hoành lại nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là anh cho em rồi, em hủy vé tàu hỏa đi, đi máy bay, như vậy cũng có thể thoải mái hơn, anh sẽ thanh toán cho em.”
Nhiếp Nhiên dừng tay thu dọn quần áo lại, mỉm cười: “Hoắc tổng, có phải anh nhập vai quá sâu không, đợi đến khi tất cả mọi chuyện kết thúc, anh sẽ lập tức bị đánh về nguyên hình đấy.”
Hoắc Hoành là tổng giám đốc của Hoắc
Thị, có tài sản triệu đô, nhưng…
Dịch Sùng Chiêu thì không có. 4
Anh chỉ là một quân nhân, nhận tiền lương sống qua ngày.
Rõ ràng giả mạo, thế mà trải qua mười năm nằm vùng, anh đã biến thành dáng vẻ đại thiếu gia rồi.
Không biết là khi kết thúc, anh còn có thể thay đổi lại như cũ không.
Lúc cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì nghe thấy trong điện thoại truyền đến giọng nói vừa ấm ức vừa giận dỗi: “Em đang chê anh đấy à?”
Nhiếp Nhiên ừm một tiếng rồi thành khẩn trả lời: “Hơi hơi. Lớn tuổi rồi, còn không có tiền, em đúng là lỗ to.” ( )
“Lỗ to? Em chắc chắn chứ?” Lúc này giọng
Hoắc Hoành hoàn toàn trầm xuống, còn thoáng u ám.
Nhiếp Nhiên ỷ vào việc bây giờ mình không có ở trước mặt anh, cố ý khiêu khích trả lời: “Nếu không thì sao? Sau này trở về nguyên hình, anh không phải là Hoắc tổng nữa, đến lúc đó chỉ sợ không mạnh miệng nói chuyện được với em thế này thôi.”
Hoắc Hoành bên kia điện thoại bực bội nói: “Yên tâm, cho dù anh không phải Hoắc tổng nhưng tiền nuôi mấy người thì vẫn có.”
“Mấy… người?” Nhiếp Nhiên nhướng mày hỏi.
“Đúng vậy, em và con, chẳng lẽ không phải là mấy à?” ?
“… Anh đúng là nghĩ xa quá rồi đấy.” Nhiếp
Nhiên thật sự không muốn đả kích anh, chỉ có thể uyển chuyển nói.
Bây giờ nhiệm vụ cũng chưa hoàn thành, nói những chuyện này thật sự là quá không thiết thực.
“Xa à? Từ khi có em, đây là chuyện ngày nào anh cũng suy nghĩ, chỉ là bây giờ…”
Nói tới đây, giọng Hoắc Hoành không tự chủ được mà thấp xuống.
Nhiếp Nhiên biết trong lòng anh đang nghĩ gì, cũng biết anh đang nói thật chứ không
phải là đang đùa với mình, chỉ là bây giờ anh đang bị nhiệm vụ ràng buộc, tất cả những chuyện đó là không thể nào, vì để tránh khiến anh không vui, cô cố ý dừng chủ đề này lại: “Được rồi, không còn sớm nữa, em đi thu dọn đồ đạc đây.”
Hoắc Hoành bên kia điện thoại vội vàng cướp lời: “Đi máy bay!”
Nhiếp Nhiên không muốn khiến anh phiền lòng vì chuyện này, cho nên thuận theo ý anh: “Được rồi được rồi, đi máy bay, vậy bây giờ em gọi điện thoại hủy vé tàu hỏa, đặt vé máy bay.”
Cô nghe lời thế này khiến Hoắc Hoành rất hài lòng, anh lại nói hai câu rồi cúp điện thoại.