Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1813
CHẲNG LẼ KHÔNG PHẢI LÀ CÔ BÀY MƯU TÍNH KẾ?
Nhiếp Nhiên đặt mấy bộ quần áo huấn luyện vào trong tủ quần áo, kiểm tra lại trong túi xách một lần, sau đó định đi rửa mặt thì gặp Hà Giai
Ngọc và Thi Sảnh cùng với Cổ Lâm đi lên định tìm cô.
Duy chỉ không thấy Lý Kiêu đâu.
“Chị Nhiên, lần này chị phải về nhà ăn Tết hả?”
Nhiếp Nhiên để đồ rửa mặt xuống, ngồi ở cạnh giường, gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi muốn về nhà ăn Tết.”
Hà Giai Ngọc xị mặt ra: “Vậy thì tiếc quá, em còn nghĩ năm nay là lần cuối cùng chúng ta ăn bữa cơm đêm giao thừa với nhau, không chừng chị và chị Kiều có thể làm hòa, ai ngờ chị lại…”
Nghĩ lại thì hai năm ở đơn vị, bọn họ hình như chưa bao giờ ăn Tết cùng chị Nhiên.
Sau này chỉ sợ cũng không còn cơ hội nữa.
Thi Sảnh nói: “Cái gì mà lần cuối cùng, đón
Tết Nguyên Tiêu mới tính là đón Tết, khi đó chắc chắn Nhiếp Nhiên sẽ trở lại, đến lúc ấy chúng ta có thể cùng ăn bánh trôi rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy, có thể cùng ăn bánh trôi.” Cổ Lâm mỉm cười: “Nghe nói lần này nghiên cứu ra mấy vị mới, đến lúc đó chúng ta cùng ăn.”
Được Thi Sảnh và Cổ Lâm khuyên nhủ một lúc, tâm trạng của Hà Giai Ngọc mới khá hơn, nhưng sau đó cô ta lại hỏi: “Chị
Nhiên, lúc nào chị trở lại?”
“Sau Tết tôi sẽ về, dù sao cũng sắp đến buổi sát hạch mùa đông rồi, phải tranh thủ trở lại sớm một chút.”
Nhiếp Nhiên không nói thẳng thời gian, chỉ nói chung chung.
Hà Giai Ngọc vừa nghe thấy cô nói sau Tết sẽ trở lại, mắt lập tức sáng lên, dặn dò
Nhiếp Nhiên: “Thế chị nhất định phải sớm trở về nhé! Nhớ nhé!”
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Ừ.”
Đúng lúc này, Cửu Miêu huấn luyện xong trở về phòng.
Thi Sảnh thấy Cửu Miêu trở lại, nói với
Nhiếp Nhiên: “Được rồi, không còn sớm nữa, chúng tôi không quấy rầy cậu nghỉ ngơi, kẻo ngày mai lên xe lại mệt mỏi.”
Hà Giai Ngọc vẫn rất quyến luyến, mặc dù bị Thi Sảnh kéo ra ngoài nhưng vẫn quay lại nhìn Nhiếp Nhiên, cẩn thận dặn dò:
“Chị Nhiên, chị đi đường phải cẩn thận, về nhà nhớ gọi điện thoại báo bình an cho bọn em nhé.”
Thi Sảnh vừa kéo vừa nói: “Cậu tưởng
Nhiếp Nhiên là đứa trẻ ba tuổi à, cô ấy còn giỏi hơn cậu đấy, ai dám làm gì cô ấy, mau đi thôi.”
Nhưng Hà Giai Ngọc vẫn không nỡ, cô ta vẫy tay: “Vậy… chị Nhiên, bọn em đi trước đây, chị ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”
Nhiếp Nhiên cười khẽ gật đầu, nhìn bọn họ rời đi. Cho đến khi không nhìn thấy bọn họ nữa, cô mới thu lại nụ cười trên mặt, dựa vào giường giống như mệt mỏi lắm.
“Mai cô đi lúc nào?” Giọng Cửu Miêu đột nhiên vang lên.
Nhiếp Nhiên vẫn nhắm mắt: “Sáng tôi đi.”
Sau khi nói xong, cô thấy mãi mà Cửu Miêu
không nói gì thế là chậm rãi mở mắt ra nhìn cô ta: “Sao thế, chỉ mong tôi đi sớm để độc chiếm phòng à?”
Cửu Miêu lạnh lùng gật đầu: “Ừ.”
“Tôi phải đi mấy ngày, cô không nói được câu nào dễ nghe hả?”
Cửu Miêu đột nhiên hỏi một câu: “Cô không hỏi tôi Tết đi chỗ nào hoặc là định làm gì à?”
Đáy mắt Nhiếp Nhiên nổi lên chút gợn sóng, sau đó lại khôi phục như ban đầu:
“Hỏi làm gì, chẳng lẽ còn có người lừa bán cô đi được chắc?”
“Nhưng cô là người đưa tôi vào đây.” Cửu
Miêu nhìn cô với ánh mắt nghiền ngẫm.
Nhiếp Nhiên nhắc nhở: “Này, tôi chỉ phụ trách đưa cô vào thôi, cô đừng hy vọng tối phụ trách cả cuộc đời cô nhé.”
Nói xong cô đi đến phòng tắm, để lại một mình Cửu Miêu ở đó.
Cửu Miêu cau mày lại.
Thế là sao?
Giả ngu à, hay là ngu thật?
Nếu Nhiếp Nhiên mặc kệ mình, vậy tại sao hôm hỏa hoạn Lý Kiêu lại để mắt đến mình?
Hôm đó, lúc lén rời đi, cô ta có vô tình liếc một cái lại vừa vặn thấy Lý Kiêu đưa mắt về phía cô ta.
Mặc dù chỉ là một ánh mắt, nhưng cô ta có thể cảm nhận được Lý Kiêu đang để ý mình.
Chẳng lẽ chuyện này không phải do Nhiếp
Nhiên bày mưu đặt kế ư?
Bởi vì những lời đồn kia, cộng thêm bây giờ Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên không nói chuyện gì với nhau nên cô ta không thể chắc chắn được.