Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1811
CÓ MUỐN ĐÓN TẾT CÙNG ANH KHÔNG?
Nhiếp Nhiên đến chỗ An Viễn Đạo lấy đơn xin nghỉ phép.
An Viễn Đạo còn tưởng là cô nghĩ thông suốt rồi, nghiêm mặt dặn dò: “Cho dù trở về ăn Tết cũng không thể quên huấn luyện, nếu như để tôi phát hiện ra thành tích của cô thụt lùi, đến lúc đó xem tôi xử lý cô thế nào! Nghe thấy chưa!”
“Tôi biết rồi.”
“Còn cả chứng say sóng nữa, cô cũng phải tranh thủ chữa đi.”
“Tôi biết rồi.” Nhiếp Nhiên lại gật đầu.
An Viễn Đạo thấy cô ngoan ngoãn thì lúng túng ho khan mấy tiếng: “Còn… những lời đồn trong đơn vị, cô đừng quá để ý, càng tới gần lúc sát hạch, đám người kia càng hay nói vớ nói vẩn để hóa giải áp lực.”
Nhiếp Nhiên đột nhiên bật cười sâu xa: “Ai nói đó là lời đồn?”
“Hả?” An Viễn Đạo quay phắt lại, kinh ngạc trợn mắt nhìn cô.
Nhiếp Nhiên nửa thật nửa giả nói: “Thật ra đó là thật.”
“Cô đừng có mà lừa tôi!” An Viễn Đạo bác bỏ ngay.
Anh ta biết Nhiếp Nhiên bướng bỉnh, ngang ngạnh, nhưng… đánh nhau với Lý
Kiều để tranh suất vào Quân khu 9… thì không có khả năng cho lắm.
Mà cũng không phải là không thể.
Dù sao đến chuyện bỏ thuốc cho sĩ quan huấn luyện mà cô cũng dám làm cơ mà.
Nói thật, hình như không có cái gì là cô không dám làm cả.
Ngoài mặt thì An Viễn Đạo tỏ ra không tin, nhưng trên thực tế trong lòng đã sớm loạn hết lên rồi, chỉ có thể ngây ra nhìn Nhiếp
Nhiên.
Một giây, hai giây, ba giây…
Nhiếp Nhiên phì cười: “Ồ, lần này thông minh hơn rồi, lại không mắc lừa nữa.”
An Viễn Đạo thở phào một hơi, giả vờ tức giận định đánh cô: “Con nhóc này!”
Nhiếp Nhiên lui về phía sau một bước, cô vui vẻ vẫy tay với An Viễn Đạo: “Vậy tôi đi về trước đây, sĩ quan huấn luyện ngủ ngon.”
Nói xong cô cầm đơn xin nghỉ phép rời khỏi phòng làm việc.
Trong mấy ngày sau đó, bởi vì Nhiếp Nhiên phải về ăn Tết nên An Viễn Đạo gần như huấn luyện cô muốn điên luôn.
Đặc biệt là thời gian huấn luyện say sóng càng ngày càng dài.
May là hiệu quả rất tốt, ít nhất bây giờ cô đã không nôn nữa rồi. Nhưng sắc mặt cô vẫn tái mét, mồ hôi lạnh vẫn đầm đìa như cũ.
Lúc kết thúc lần huấn luyện cuối cùng trước khi rời đơn vị, giáo sư Tô lấy một lọ thuốc màu trắng từ trong túi ra đưa cho
Nhiếp Nhiên: “Tôi nghe sĩ quan huấn luyện
An nói cô phải về ăn Tết, đúng lúc chỗ tôi có một lọ thuốc chữa say sóng, cô có thể uống một thời gian xem, sẽ có tác dụng rất lớn với cô.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày lên: “Thuốc say sóng?”
Giáo sư Tô đắt hai tay trong túi, gật đầu:
“Đúng vậy, là thuốc nước ngoài mới nghiên cứu đưa ra thị trường, trong nước vẫn chưa có.”
“Vậy thì tốt quá!” An Viễn Đạo hình như rất vui, vội vàng nhét lọ thuốc gia vào trong tay Nhiếp Nhiên: “Nhiếp Nhiên, thế thì cô phải chịu khó uống mới được, cái này đối với cô mà nói chính là cắt thuốc đúng bệnh.”
Nhiếp Nhiên cười với giáo sư Tô: “Vậy thì cảm ơn giáo sư Tô.”
“Đúng đúng, thật sự cảm ơn giáo sư Tô, cảm ơn anh!”
Lúc ngồi trên xe đi về, Nhiếp Nhiên ngồi ở trên ghế phụ nghịch lọ thuốc kia mãi, ánh đèn đường chớp tắt lướt qua mặt cô khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt cô.
Bầu không khí trong xe trở nên hơi ngột ngạt.
An Viễn Đạo cười trêu cô để hóa giải tình huống này: “Sao cô cứ nhìn lọ thuốc này mãi thế? Chẳng lẽ là vì vui quá, cảm thấy cứu tinh của cô xuất hiện rồi nên muốn nhớ thật kỹ à?”
Nhiếp Nhiên giống như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, cười khẽ một tiếng: “Cứu tinh của tôi…”
Sau đó cô nghiêng đầu nhìn An Viễn Đạo.
An Viễn Đạo bị cô nhìn, vẻ mặt đùa giỡn lập tức trở nên cứng đờ, cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng quay đầu đi, tiếp tục nhìn về phía trước.
Chiếc xe lao nhanh trên đường.
Lúc xe dừng lại ở nhà để xe của đơn vị,
Nhiếp Nhiên tháo dây an toàn ra xuống xe.
An Viễn Đạo đang định quay sang tạm biệt cô liền phát hiện lọ thuốc màu trắng rơi trên ghế.
“Này! Thuốc của cô rơi trên xe rồi!”
Nghe thấy tiếng hô của An Viễn Đạo, Nhiếp
Nhiên đặt hai tay lên cửa xe, cúi người xuống: “Tặng thầy.”
“Đây là thuốc giáo sư Tô cho cô, sao cô có thể tặng tôi được? Hơn nữa tôi đâu có bị say sóng.”
Nhiếp Nhiên lắc đầu cười: “Vở kịch của thầy tệ quá.”
Tay An Viễn Đạo khựng lại: “Kịch… kịch gì?”
Nhiếp Nhiên chỉ lọ thuốc trong tay anh ta:
“Còn không phải là vở kịch của thầy và giáo sư Tô à, tôi nghĩ cái lọ này không phải là thuốc say sóng gì đó, mà là vitamin C hay vitamin B, đúng không?”
“Vitamin B…” An Viễn Đạo buột miệng nói ra, sau khi nói xong chỉ muốn tát cho mình một cái: “Không! Không phải… ý tôi là…”
“Bệnh say sóng của tôi không phải vấn đề tâm lý, cho nên dùng cách chữa trị tâm lý để lừa tôi là vô dụng.”
Trò lừa gạt vặt vãnh này làm sao có thể lựa được cô.
Lúc giáo sư Tô lấy cái lọ “thuốc” của nước ngoài này ra, cô đã biết bọn họ đang chơi trò gì rồi. Sau đó cô thấy An Viễn Đạo diễn quá lố nên càng thêm chắc chắn.
An Viễn Đạo thừa nhận: “Không phải chúng tôi cố ý muốn lừa cô…”
“Tôi biết hai người có ý tốt, tôi xin nhận tấm lòng của mọi người, thầy tự uống lọ vitamin B này đi.” Nhiếp Nhiên khoát tay với anh ta, rời khỏi bãi đỗ xe.
Biết ngay là không dễ lừa cô mà.
Tết càng ngày càng tới gần, trừ việc sắp phải đối mặt với buổi sát hạch mùa đông ra, quan trọng nhất là còn sắp đón bữa cơm giao thừa đêm ba mươi Tết.
Phần lớn mọi người đều ở lại đơn vị.
Vì vậy, dưới cường độ huấn luyện cao, tất cả mọi người đều vô cùng mong đợi bữa cơm đêm giao thừa. Đến khi ăn xong bữa cơm đêm giao thừa, lúc buổi sát hạch mùa
đông kết thúc, bọn họ sẽ mỗi người một ngả.
Mà trong lúc mọi người đều đang bận rộn cho tiết mục đêm ba mươi thì Nhiếp Nhiên lại ở trong phòng một mình.
Lúc sẩm tối, sau khi ăn cơm xong, tất cả mọi người đều diễn tập ở trong phòng ăn,
Nhiếp Nhiên ở trong phòng thu dọn đơn giản mấy bộ quần áo, thuận tiện sạc đầy điện thoại, kẻo ngày mai trên đường về nhà điện thoại hết pin, đến lúc đó Hoắc
Hoành gọi điện thoại cho mình lại không tìm được.
Nhưng cô không ngờ là Hoắc Hoành lại không kiên nhẫn đến thế, còn chưa tới ngày mai, mới chạng vạng tối mà anh đã gọi điện thoại cho cô.
Nhiếp Nhiên cau mày, vừa mới ấn nút nghe, chưa kịp nói gì đã thấy tiếng Hoắc
Hoành vang lên bên kia điện thoại: “Nghe nói năm nay em về nhà ăn Tết à?”
“Không phải anh đã biết hành trình của em rồi sao?” Nhiếp Nhiên nhíu mày: “Sao chưa đến ngày mai đã gọi điện thoại cho em thế, bây giờ em ở đây, anh không sợ xảy ra vấn đề gì sao?”
“Bởi vì anh muốn biết em có về nhà ăn Tết không.” Giọng Hoắc Hoành rất dịu dàng, mang theo ý cười khẽ.
Nhiếp Nhiên nằm lên giường, cười hỏi:
“Em muốn thì thế nào, không muốn thì thế nào?”
Hoắc Hoành nói: “Nếu em muốn về nhà ăn
Tết thì tất nhiên là anh không cản được em. Nhưng nếu em không muốn về, vậy hay là đón Tết với anh đi.”
Nhiếp Nhiên nhớ lại cảnh năm ngoái cô và anh đón Tết trong căn nhà gỗ nhỏ kia, cười khẽ.