Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1810
CHẲNG LẼ CÔ KHÔNG MUỐN GẶP NÓ À?
Tối hôm đó, Nhiếp Nhiên nhân lúc ăn cơm tới phòng làm việc của Lý Tông
Dũng. Lính gác dưới tầng đã sớm quen cô rồi, dù cô không báo cáo trước cũng sẽ cho cô vào luôn.
Song lúc vào phòng, cô lại bị lính cần vụ của Lý Tông Dũng ngăn lại: “Tiểu đoàn trưởng đang họp qua điện thoại, tạm thời cô không thể đi vào. Hay là cô đến phòng tiếp khách đợi một lúc đi, tôi đi rót cho cô cốc nước.”
Lính cần vụ này đã thấy Nhiếp Nhiên ra vào phòng làm việc của tiểu đoàn trưởng rất nhiều lần rồi, quen đến nỗi không thể
quen hơn nữa, biết tiểu đoàn trưởng đối xử với cô vô cùng đặc biệt, nên dù biết cô không mời mà tới, anh ta cũng không đuổi cô mà mời cô vào phòng tiếp khách đợi.
“Được, vậy thì làm phiền anh rồi.” Nhiếp
Nhiên đi vào phòng tiếp khách đối diện.
Lý Tông Dũng vừa kết thúc họp qua điện thoại, lính cần vụ kia liền vào phòng làm việc báo cáo.
Lý Tông Dũng vội vàng bảo anh ta dẫn
Nhiếp Nhiên qua đây.
Mới vừa vào phòng, Lý Tông Dũng đã cười hỏi: “Sao cô lại đến đây? An Viễn Đạo không huấn luyện ma quỷ cho cô à?”
Nhiếp Nhiên cau mày hỏi thẳng: “Tại sao phải bảo tôi xin nghỉ về nhà?”
Lý Tông Dũng thở dài: “Không phải tôi bảo cô về nhà, là ba cô đích thân gọi điện đến bảo tôi xin nghỉ giúp cô, cho cô về nhà ăn
Tết. Ông ta nói là năm ngoái cô không về nên năm nay muốn cô về.”
Hóa ra là ý của Nhiếp Thành Thắng.
Cái gì mà tránh đầu sóng ngọn gió, cái gì mà lời đồn, căn bản là An Viễn Đạo nghĩ quá nhiều.
“Tôi không về.”
Lý Tông Dũng biết là vì sao: “Tất nhiên là tôi không thể ép buộc cô, nhưng mà… cô không muốn nhân dịp Tết này gặp thằng nhóc kia à? Vừa nãy ở trong điện thoại nó còn hỏi tôi gần đây cô có khỏe không, cùng với việc… Tết cô có về không.”
Hóa ra cuộc họp qua điện thoại vừa nãy của ông ta là gọi cho Hoắc Hoành.
“Không phải bây giờ đang trong thời kỳ mấu chốt sao, chẳng lẽ anh ấy không sợ bị phát hiện ư?” Nhiếp Nhiên kinh ngạc nói.
Lý Tông Dũng cười nói: “Yên tâm đi, chỉ cần Hoắc Thị không còn ai giám thị nó, nó sẽ không có vấn đề gì.”
Những năm khó khăn nhất chính là Hoắc
Khải Lãng, ông ta thử thách anh nhiều lần, lòng nghi ngờ còn nặng, thế nên mới khiến thời gian nhiệm vụ kéo dài, bây giờ bức tường cao đã đổ xuống rồi, những thứ khác đều dễ xử lý.
Hiện nay Hoắc Thị đã nằm trọn trong tay anh, bây giờ chỉ còn bên kia thôi.
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại: “Vậy lúc nào mới có thể kết thúc nhiệm vụ này?”
“Làm nghề này là thế, chỉ cần có phát hiện thì nhất định phải thâm nhập vào, không có ràng buộc về thời gian.” Lý Tông Dũng bất đắc dĩ.
Nhiếp Nhiên nhíu mày: “Không có ràng buộc về thời gian? Thế ngộ nhỡ nhiệm vụ này…”
Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý, biết nhiệm vụ của Hoắc Hoành không thể kết thúc trong thời gian ngắn được, nhưng mà…
Bây giờ nghe thấy Lý Tông Dũng nói không có ràng buộc về thời gian, vẻ mặt cô vẫn nặng nề thêm mấy phần.
Lý Tông Dũng thở dài một tiếng: “Đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc đó nó để cô đi.”
Nhiệm vụ này không biết khi nào mới xong, rất có thể sẽ là… cả đời.
Nếu như không phải là yêu đến nỗi không dứt bỏ được, đau khổ vạn phần thì sao anh phải nhốt cô ở đó?
“Có một số người làm việc này cả đời, không ngày nào được mặc quân phục, cho đến lúc chết cũng chỉ có thể lập một cái bia mộ vô danh.” Lý Tông Dũng nhắc đến người học trò từ trước đến giờ mình tự hào, vẻ mặt cũng lo lắng và quạnh quẽ hơn, nhưng sau đó ngẩng đầu lên nhìn thấy sắc mặt khó coi của Nhiếp Nhiên, ông lập tức trấn an cô: “Nhưng cô cũng đừng quá thất vọng, thằng nhóc này thương cô như thế, đâu có nỡ để cô đợi cả đời, có lẽ không bao lâu nữa là nó có thể trở lại rồi.”
Nhiếp Nhiên hỏi: “Tôi được nghỉ tổng cộng mấy ngày?”
Lý Tông Dũng nhớ tới vừa rồi tên nhóc kia xin cho Nhiếp Nhiên nghỉ, ông cười gian xảo như một con cáo già, thầm nói: Nhóc con, chú cũng chỉ có thể giúp cháu đến đây thôi!
Nhưng dù sao cũng không được quên chính sự.
Lý Tông Dũng ho nhẹ một tiếng, khôi phục lại vẻ nghiêm túc: “Bắt đầu từ tuần sau đến mùng năm Tết là cô phải về. Dù sao cũng phải sát hạch nữa, lần sát hạch này cực kỳ quan trọng.”
Cô gật đầu đồng ý: “Được, tôi sẽ về đơn vị đúng thời gian quy định.”