Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1809
V • Quân khu 9, ngày nào An Viễn Đạo cũng nghĩ cách giày vò đám người Nhiếp Nhiên.
Đội ngũ vốn lớn mạnh trải qua tầng tầng sàng lọc của An Viễn Đạo, bây giờ chỉ còn lại năm sáu người, trong đó trừ Nhiếp Nhiên, Lý Kiêu và Cửu Miêu ra, còn có hai người lớp 1 và Nghiêm Hoài Vũ, còn Dương Thụ bởi vì liều mạng quá nên lúc không cẩn thận bị ngã gãy chân, phải điều dưỡng bệnh viện ba tháng, mà qua ba tháng này, anh ta sẽ không có duyên phận với Quân khu 9 nữa rồi.
Nhiếp Nhiên thấy rất tốt.
Bởi vì cô còn chưa ra tay, Dương Thụ đã dễ dàng bị đá ra ngoài.
Bây giờ chỉ còn lại Nghiêm Hoài Vũ thôi.
Cứ nghĩ đến việc chỉ còn sót lại một đóa hoa đào đó, trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng thoải mái, ngay cả lúc huấn luyện cũng không tự chủ được mà nâng cao thành tích.
An Viễn Đạo thấy thành tích của cô mặc dù không xuất sắc như Lý Kiêu và Cửu Miêu, nhưng ít nhất đã không đến mức chỉ đạt điểm tiêu chuẩn nữa nên vô cùng vui mừng Vì vậy anh ta dành hết thời gian để huấn luyện thêm và chữa chứng say sóng cho cô.
Có thể nói huấn luyện của Nhiếp Nhiên được sắp xếp dày đặc, không tới nửa đêm là không được trở về phòng ngủ.
Nhưng làm thế càng khiến người ta cảm thấy giữa Nhiếp Nhiên và Lý Kiều đã xảy ra mâu thuẫn.
Chuyện này rất đúng ý Nhiếp Nhiên.
Đến nỗi mỗi lần thấy Trương Nhất Ngải, cô đều mỉm cười với cô ta.
Nhưng Trương Nhất Ngải lại sợ chết khiếp, cô ta tưởng Nhiếp Nhiên đang nghĩ cách giày vò mình, vì thế liền dừng lại.
Nhưng cho dù cô ta không nói, tin tức này vẫn cứ lan truyền chóng mặt, mãi mà không thể lắng xuống.
Lâu dần, ngay cả các sĩ quan huấn luyện cũng nghe được một số tin đồn.
Buổi trưa rét đậm, hiếm khi thấy ánh mặt trời xuất hiện, vốn đang là giờ nghỉ trưa nhưng đội của An Viễn Đạo vẫn ở trong sân huấn luyện vác gỗ.
Theo mệnh lệnh của An Viễn Đạo, năm sáu người ôm một khúc gỗ tròn ngồi xổm xuống rồi lại đứng lên.
Sau một tiếng, An Viễn Đạo mới thả bọn họ, cho bọn họ giải tán đi ăn cơm.
Duy chỉ có một mình Nhiếp Nhiên bị giữ lai.
Đừng nói là Nhiếp Nhiên, ngay cả mấy người kia cũng đã quen với việc huấn luyện thêm này nên ai cũng rời đi, để lại một mình Nhiếp Nhiên ở sân huấn luyện.
“Là năm cây số hay bước vịt*?” (*) Duck walk: bắt đầu với tư thế ngồi xổm, và thay vì đứng lên thì bạn phải giữ tư thế đó và bước về phía trước. 22 Nhưng An Viễn Đạo lại nói: “Không phải, tôi giữ cô lại là muốn bảo cô lát nữa đến chỗ tôi lấy đơn xin nghỉ phép.” Nhiếp Nhiên khựng lại hỏi: “Đơn xin nghỉ phép? Tại sao phải lấy đơn xin nghỉ phép?
Tôi đâu có xin.” An Viễn Đạo đi tới: “Còn một tuần nữa là Tết rồi, tiểu đoàn trưởng nói cho cô nghỉ để về ăn Tết.” Tiểu đoàn trưởng cho nghỉ?
Nhiếp Nhiên cau mày lại: “Tôi không hề nói muốn về nhà ăn Tết.” Thời gian vốn đã gấp rút rồi, lại còn bảo cô về, đây không phải là lãng phí thời gian à!
Thấy Nhiếp Nhiên sầm mặt, anh ta lập tức nói: “Tôi cảm thấy tiểu đoàn trưởng làm như thế cũng rất tốt, bây giờ trong đơn vị đang có lời đồn không tốt về cô, cô về ăn Tết sẽ vui hơn.” Nhiếp Nhiên hiểu ra. Nhưng… với tính của tiểu đoàn trưởng, sao ông ta lại tin mấy lời nói đó được?
“Tôi thấy là thầy muốn tôi về nhà để tránh đầu sóng ngọn gió đúng không?” Nhiếp Nhiên đè nén nghi ngờ trong lòng, liếc anh ta một cái.
An Viễn Đạo phủi sạch: “Không có đâu, tôi chỉ mong cô ở lại huấn luyện 24/24 giờ thôi! Tiểu đoàn trưởng đã lên tiếng, tôi cũng chẳng còn cách nào.” “Thật chứ?” Nhiếp Nhiên vẫn không tin.
An Viễn Đạo nổi giận: “Ánh mắt này của cô là sao hả? Cô đang nghi ngờ tôi đấy à?” “Không dám.” Tuy nói không dám, nhưng vẻ mặt cô chẳng có chút cung kính nào cả.
An Viễn Đạo nổi giận: “Biết không dám còn không huấn luyện đi!” Nhiếp Nhiên cạn lời: “Vậy thầy cũng phải nói cho tôi biết huấn luyện cái gì chứ?” “Huấn luyện… huấn luyện cái gì cô cũng không biết à?” Thật ra An Viễn Đạo cũng không biết có phải huấn luyện cái gì, anh ta nhìn xung quanh, sau đó gầm lên với cô:
“Đương nhiên là năm cây số rồi, cô chạy năm cây số giống như rùa bò ấy, mau chạy cho tôi!” Nhiếp Nhiên ngoáy tai rồi trả lời: “Tôi biết rồi.”