Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1808
HUẤN LUYỆN THÊM! KHÔNG NGỪNG HUẤN LUYỆN THÊM!
Khoảng thời gian này cô ta vẫn luôn cụp đuôi giữ yên lặng. Nhất là sau khi nghe được những sự tích anh hùng của Nhiếp Nhiên, cô ta há hốc mồm.
Một người từng đánh chiến hữu, từng bị nhốt trong phòng tối, sao có thể thành một người nằm vùng xuất sắc thành công bao vậy diệt trừ mấy trăm tên cướp biển được!
Hơn nữa tại sao tiểu đoàn trưởng không phái người lớp 1 mà lại phải loại người như thế đi nằm vùng?
Cô ta cảm thấy cả đời này mình cũng không thể đấu lại Nhiếp Nhiên.
Nhưng giờ lại xuất hiện một cơ hội tốt thế này!
Anh hùng ấy hả?
Lần này cho cô biết cái gì gọi là cẩu hùng*!
(*) Cẩu hùng: Gấu chó, kẻ vô tích sự
Trương Nhất Ngải hừ lạnh: “Cái gì mà lành sẹo quên đau, lần này tôi nói thật, chuyện
Lý Kiều và Nhiếp Nhiên cãi nhau ở hành lang không chỉ có một mình tôi thấy.”
Hà Giai Ngọc tức giận, định tiến lên đánh người: “Có!”
Thi Sảnh vội vàng giữ lấy cô ta, quát khẽ:
“Đừng có đánh nhau, kẻo bị liên lụy.”
“Nhưng cô ta đang nói linh tinh.” Hà Giai
Ngọc tức giận nói.
Trương Nhất Ngải thấy Hà Giai Ngọc bị ngăn cản thì càng đắc ý hơn: “Tôi nói linh
tinh? Những người ngồi đây đâu phải đồ ngu, chẳng lẽ tôi cứ bịa chuyện ra là bọn họ sẽ tin à?”
Thi Sảnh cười lạnh, kéo Hà Giai Ngọc ra sau lưng mình: “Mọi người có phải kẻ ngốc không thì tôi không biết, nhưng tôi biết cô không có gan nói trước mặt Nhiếp Nhiên.”
Sắc mặt Trương Nhất Ngải lập tức thay đổi.
Hà Giai Ngọc phụ họa: “Đúng thế, cô có giỏi thì đến trước mặt Nhiếp Nhiên khua môi múa mép đi! Xem chị ấy đối phó với cô thế nào!”
Trương Nhất Ngải nghĩ đến thái độ ngang ngược không ai bì nổi của Nhiếp Nhiên với mình lúc ở trên thuyền, cuối cùng vẫn không dám cà khịa nữa.
Thi Sảnh thấy thế liền dẫn Hà Giai Ngọc trở lại bàn.
“Thế nào, xử xong rồi à?” Kiều Duy nhìn lướt qua Trương Nhất Ngải ngồi ở cách đó không xa.
Thi Sảnh gật đầu, nhưng vẫn cau mày nói:
“Xong thì xong rồi. Nhưng dù cảnh cáo
Trương Nhất Ngải cũng không có ích gì, bây giờ người trong đơn vị đều biết cả rồi.”
“Mọi người nói xem, đang yên đang lành sao chị Nhiên và chị Kiều lại cãi nhau? Tôi chưa bao giờ thấy bọn họ cãi nhau. Kỳ lạ thật đấy.”
“Không phải đã có chuyện gì đó chứ?” Hà
Giai Ngọc lo lắng hỏi.
Thi Sảnh cạn lời: “Có thể xảy ra chuyện gì, đều là người trưởng thành rồi, họ biết mình đang làm gì, cậu đừng lo nghĩ quá, mau ăn đi.”
Nói xong cô ta nhét một cái bánh bao trên bàn vào trong tay Hà Giai Ngọc.
Nhưng lúc này trong đầu Hà Giai Ngọc toàn là chuyện của Nhiếp Nhiên và Lý
Kiêu, đâu có nuốt nổi, cô ta để lại cái bánh bao lên trên bàn: “Sao tôi có thể không nghĩ, chỉ còn có hơn một tháng thôi, nếu như ầm ĩ thì tổn thương tình cảm lắm.”
“Bọn họ bận huấn luyện, cảm xúc không ổn định là bình thường, chỉ cãi nhau để trút ra thôi.” Kiều Duy chen vào một câu.
“Đúng thế! Cậu ăn cơm đi!” Thi Sảnh cũng nói mấy câu mới di chuyển được sự chú ý của Hà Giai Ngọc.
Thời gian trôi đi, tin đồn càng truyền càng nhanh. Mà hai người trong cuộc thì đang ra khỏi đơn vị để đi huấn luyện.
Mặc dù An Viễn Đạo lo lắng về vấn đề say sóng của Nhiếp Nhiên, nhưng trong lúc bình thường, anh ta vẫn sẽ không nương tay.
Vì có thể khiến Nhiếp Nhiên hiểu tính nghiêm trọng của chuyện lúc nào cũng có thể đối mặt với việc không đạt tiêu chuẩn, chiều hôm đó anh ta đã rút ngắn thời gian lại. Nhưng không ngờ dù rút ngắn thời gian rồi, Nhiếp Nhiên vẫn thành công đạt điểm qua. Vì vậy, vào mấy ngày tiếp theo, anh ta bắt đầu rút ngắn từng chút từng chút một.
Anh ta muốn xem xem rốt cuộc Nhiếp
Nhiên cứ ở mức tiêu chuẩn mãi đến đâu.
Ban đầu thấy Nhiếp Nhiên từ từ tăng tốc độ, anh ta còn vui mừng, nhưng sự vui mừng này cũng không kéo dài được bao lâu.
Bởi vì Nhiếp Nhiên đã phát hiện ra suy nghĩ của An Viễn Đạo rồi.
Cho nên qua điểm liền biến thành không qua.
Sau mấy lần như thế, cuối cùng An Viễn
Đạo chỉ đích danh Nhiếp Nhiên ở lại huấn luyện thêm.
Trời mùa đông tối rất nhanh, chỉ thoáng cái là sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Một vòng huấn luyện vác nặng lại kết thúc.
An Viễn Đạo tức giận đến nỗi không còn sức mắng nữa: “Rốt cuộc cô có muốn vào
Quân khu 9 không hả?”
“Tôi biết bây giờ thấy rất nghiêm túc, không phải là vì tôi thấy quá nghiêm túc nên mới muốn hòa hoãn một chút sao?”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện mặt
An Viễn Đạo đen sì, biết anh ta giận thật rồi, vì vậy cô ngừng đùa giỡn: “Thầy yên tâm, có thầy huấn luyện thêm cho tôi, tôi nhất định sẽ qua được.”
Cô bình tĩnh giống y như Quý Chính Hổ càng khiến An Viễn Đạo tức giận hơn: “Qua được? Cô nói với tôi là cô qua được? Với cái thành tích này? Dựa vào cái thành tích này mà cô muốn qua được à? Tôi nói cho cô biết, cô đừng có mơ! Bắt đầu từ hôm nay, tất cả thời gian nghỉ ngơi của cô đều hủy bỏ hết, buổi tối không ngừng huấn luyện thêm cho tôi!”
Buổi tối huấn luyện thêm?
Nhiếp Nhiên vừa nghe thấy cái từ này, mắt lập tức sáng lên: “Được.”
Từ trước đến giờ cô không từ chối huấn luyện thêm. Nhất là huấn luyện riêng,
không có Cửu Miêu, cô có thể phát huy thực lực thật của bản thân.
An Viễn Đạo giận đến ngứa răng, chỉ muốn đạp cho Nhiếp Nhiên một cái. Nhưng cô là nữ binh, ngộ nhỡ đạp cô xong cô lại giở trò thì sao? Bây giờ trừ mắng ra, anh ta chẳng còn cách nào khác cả.
Chỉ một chữ thôi: Khổ!
Nhưng may mà Nhiếp Nhiên biết An Viễn
Đạo lo lắng vì mình thật nên trong những buổi tối huấn luyện sau đó, ít nhiều gì cô cũng phát huy một chút thực lực, khiến An
Viễn Đạo vừa kinh ngạc vừa vui mừng lại vừa không ngừng giậm chân.
Thành tích huấn luyện ban ngày vẫn giống như shit chó, nhưng thành tích buổi tối lại tăng cao.
Người sáng suốt nhìn là biết cô đang trêu chọc mình.
“Nhóc con, cô cố ý trêu tôi đúng không!”
Vừa có thành tích của vòng huấn luyện
mới, An Viễn Đạo liền giận dữ mắng:
“Thành tích ban ngày và buổi tối của cô rõ ràng không cùng một mức! Cô nói đi, có phải cô chơi tôi không?”
Nhiếp Nhiên cười: “Buổi tối phát huy tốt hơn thầy ạ.”
An Viễn Đạo giơ nắm đấm lên dọa: “Buổi tối phát huy tốt hơn cái gì, chẳng lẽ Quân khu 9 còn phải chuyển thời gian sát hạch đến tối vì cô à?”
“Còn huấn luyện thêm nữa không thầy?”
Nhiếp Nhiên vui vẻ hỏi.
“Có, bây giờ chúng ta về tập xà kép! Ngày mai còn phải qua bên kia, cô cố gắng rèn luyện cơ quan tiền đình, cố gắng làm quen để giảm bớt số lần say sóng.” An Viễn Đạo nói xong đi về phía đơn vị trước.
Nhưng lúc đưa lưng về phía Nhiếp Nhiên, anh ta không kìm nổi ý cười trên khóe miệng.
Thôi bỏ đi, chỉ cần thành tích của cô có tiến bộ thì chơi xỏ anh ta cũng được.
An Viễn Đạo bị cô giày vò không cáu nổi nữa, chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.