Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1807
TRỞ MẶT?!
Nhiếp Nhiên đưa lưng về phía Lý
Kiêu, mãi mà không nói gì. Cô đang suy nghĩ rốt cuộc mình có nên nói ra hay không. Thân phận của Cửu Miêu rất đặc biệt, thêm một người biết là thêm một phần nguy hiểm bị lộ.
Nhưng Cửu Miêu chỉ dựa vào một mình mình canh chừng thì không được, có lúc cô phải đi ra ngoài, không để ý được tới Cửu
Miêu.
Im lặng một lát, cuối cùng cô quay lại, gật đầu với Lý Kiêu: “Đúng.”
Sự trịnh trọng trong lời nói này đã đủ hai năm rõ mười.
Lý Kiêu biết khiến Nhiếp Nhiên gật đầu là chuyện khó khăn thế nào. Nhiếp Nhiên vốn không tin tưởng bất cứ ai, từ trước đến
giờ thích làm việc một mình, không thích người khác nhúng tay vào, bây giờ có thể trả lời thẳng thắn với mình thế này, đủ để chứng minh cô tin tưởng mình.
Trong đôi mắt đen láy của Lý Kiêu lấp lánh ánh sáng, hiếm khi thấy cô cong môi lên cười khẽ: “Cảm ơn.” ( )
Sau đó cô rời đi.
Nhiếp Nhiên đi ra khỏi phòng, hỏi một tiếng: “Cậu đi đâu thế?”
Lúc này Lý Kiêu dừng bước, quay đầu lại, khiêu khích hỏi: “Liên quan gì đến cậu?
Cậu quản được à?”
“Cậu…”
Nhiếp Nhiên lúng túng, chỉ có thể ngẩn ra nhìn bóng lưng Lý Kiêu bước nhanh rời đi.
Cho đến ba bốn giây sau, cô mới biết mình bị phản kích rồi.
Cô vừa tức vừa buồn cười tựa vào khung cửa: “Con nhóc này đúng là… nhạt nhẽo!”
Sau đó cô đánh răng thu dọn xong rồi cũng nhanh chóng xuống tầng.
Cách huấn luyện của An Viễn Đạo không giống các sĩ quan huấn luyện khác, bởi vì mục tiêu là Quân khu 9 nên ngoại trừ mục vượt chướng ngại vật ra, gần như anh ta đều đưa mấy người này ra đường núi ở sau núi chạy năm cây số, hoặc là leo trèo tay không, sau đó đến buổi trưa mới thả bọn họ về ăn cơm.
Song lúc đi về anh ta bỗng thấy có rất nhiều người đang vây lấy Nhiếp Nhiên và
Lý Kiêu.
Hóa ra chuyện sáng nay Nhiếp Nhiên và Lý
Kiêu trở mặt đã bị đồn ra khắp nơi rồi. Mà đám người Hà Giai Ngọc nhân lúc ăn cơm trưa đã chia ra vặn hỏi Nhiếp Nhiên và Lý
Kiều.
“Chị Nhiên, chị với chị Kiều có chuyện gì thế? Chị có biết bây giờ cả tiểu đội, thậm chí người của cả đơn vị đều đang đồn chị với chị Kiêu đánh nhau không?!”
“Đánh nhau?” Cả buổi sáng Nhiếp Nhiên đều huấn luyện ở sau núi, không biết trong đơn vị đồn thế nào, bây giờ nghe thấy thế thì thấy hơi kinh ngạc.
“Đúng vậy, bọn họ nói buổi sáng hai người đánh nhau trong phòng đánh răng rửa mặt.”
Hà Giai Ngọc kể lại những phiên bản tam sao thất bản kia cho Nhiếp Nhiên nghe.
Hóa ra qua một buổi sáng, chuyện cãi nhau nho nhỏ đã biến thành hai người bởi vì tranh suất vào Quân khu 9 mà đánh nhau!
Nhiếp Nhiên buồn cười.
Rốt cuộc là ai đang chém gió thế!
Nhưng không sao, có đám người này thổi phồng, chỉ sợ giả cũng thành thật.
Nhiếp Nhiên cố ý không nói gì, im lặng ăn trưa.
Hà Giai Ngọc và Cổ Lâm cau mày hỏi: “Chị
Nhiên, không phải là thật đấy chứ?”
“Không có chuyện đó đâu, mọi người đừng có nghĩ lung tung.” Nhiếp Nhiên bày ra dáng vẻ mất kiên nhẫn, cô không ăn nữa mà đứng dậy rời đi, mặc kệ họ có gọi mình.
Còn Lý Kiều lại kiếm cớ mệt mỏi, muốn đi ngủ một lúc, cô cầm một cái bánh bao rồi rời khỏi phòng ăn về ký túc xá.
Phòng ăn vốn yên tĩnh lập tức trở nên xôn
Xa0.
Âm thanh trong góc là lớn nhất.
“Nhìn thấy chưa nhìn thấy chưa, bọn họ không ngồi cùng với nhau, nhất định là trở mặt rồi. Buổi sáng chính mắt tôi đã nhìn thấy bọn họ cãi nhau ở trên hành lang! Cãi
nhau dữ dội lắm, cực kỳ lớn tiếng.”
“Trước kia hai người bọn họ thân nhau lắm, ban đầu còn cùng nhau vây quét cướp biển, ai ngờ lại vì Quân khu 9 mà xích mích thành thù.”
“Chuyện này có gì đâu, vì lợi ích, anh em ruột thịt cũng có thể bất hòa, huống hồ là hai người bọn họ. Hơn nữa, kiểu người ngay cả chiến hữu cũng đánh như Nhiếp
Nhiên còn có gì mà không làm được? Giờ đây thành tích không đạt, đương nhiên nhìn Lý Kiêu không vừa mắt rồi…”
Đang nói đến quên mình thì đột nhiên nghe thấy giọng nói tức giận của Hà Giai
Ngọc vang lên từ phía sau: “Trương Nhất
Ngải, tôi thấy cô lành sẹo rồi nên quên đau, vừa mới bị xử phạt xong, bây giờ lại không yên thân đúng không!”
Hóa ra cái người chỉ sợ thiên hạ không loạn kia chính là Trương Nhất Ngải đã lâu không gặp.
Từ sau lần ở đảo về, Lý Tông Dũng bận tìm
Hoắc Hoành, tất cả mọi sự chú ý đều đặt lên Hoắc Hoành với Cửu Miêu và đám người thần bí kia, đâu còn quan tâm được đến nhân vật nhỏ như Trương Nhất Ngải?
Hơn nữa Trương Nhất Ngải chỉ nói xấu
Nhiếp Nhiên, không tạo thành tổn thương thực tế, vì thế chỉ xử phạt cảnh cáo mà thôi. Song đối với người chưa từng làm nhiệm vụ, thành tích không xuất sắc như
Trương Nhất Ngải mà nói thì vẫn có mức sát thương cực lớn.
Vì vậy sau khi trở về cô ta yên lặng rất lâu.
Những buổi sáng hôm nay cô ta vô tình thấy Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu cãi nhau, thế nên cảm thấy cơ hội của mình đến rồi.