Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1804
ĐỘT NHIÊN THAY ĐỔI THÁI ĐỘ
Trên đường về An Viễn Đạo cố ý lái thật chậm thật ổn định, sợ Nhiếp
Nhiên không thoải mái. Chặng đường vốn chỉ có bốn mười phút mà bị kéo dài thành gần một tiếng mới về đến nơi.
Lúc xuống xe, An Viễn Đạo đích thân mở cửa xe cho cô, đỡ cô xuống.
“Sao rồi, có cần tôi đưa cô về ký túc xá không?” Anh ta cau mày lại vừa như bực mình, vừa như lo lắng.
Nhiếp Nhiên xua tay: “Không cần đâu, hôm nay làm phiền thầy rồi.”
Nói xong cô định đi về.
An Viễn Đạo thấy bước chân cô lảo đảo bèn nói: “Vậy cô về cẩn thận.”
Nhiếp Nhiên vẫy tay coi như đáp lại.
Trên đường về, nhìn dáng vẻ yếu ớt của mình, cô thầm mắng thân thể này thật vô dụng.
Nếu như ở kiếp trước, sao cô có thể gặp vấn đề này được?
Cô thề, trước khi vào Quân khu 9, cô nhất định phải chữa được cái bệnh này!
Nhiếp Nhiên lết từng bước lên cầu thang, lúc đi ngang qua phòng cũ thì gặp Hà Giai
Ngọc đang chuẩn bị đi tắm.
“Chị Nhiên, sao hôm nay chị huấn luyện về sớm…” Nói được một nửa, Hà Giai Ngọc nhìn thấy sắc mặt cô, lập tức hô lên: “Ôi!
Sao sắc mặt chị lại khó coi thế này?”
Lời này đã khiến đám người Lý Kiêu và Cổ
Lâm chú ý.
Cổ Lâm đi ra ngoài trước, giật mình: “Trời đất, cậu làm sao thế? Sao lại huấn luyện đến mức này?”
Nhiếp Nhiên cười: “Tôi không sao.”
Thi Sảnh cau mày nói: “Sao lại không sao được, sắc mặt khó coi thế này rồi, hơn nữa còn đổ mồ hôi lạnh, cậu làm sao thế?”
“Tôi không sao thật mà, tại huấn luyện bị tụt huyết áp, tôi về nghỉ trước đây.” Nhiếp
Nhiên nói xong đi về phòng của mình.
Lý Kiêu thấy bước chân cô hơi lảo đảo, không giống như giả vờ, vì thế nói với Hà
Giai Ngọc: “Hà Giai Ngọc, cậu đi lấy cho cô ấy ít nước nóng.” Sau đó lại nói với Thi
Sảnh: “Cậu đến phòng ăn xem có còn gì ăn không, cô ấy bị tụt huyết áp phải ăn chút gì mới được.”
Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh lập tức gật đầu, chuẩn bị xuống tầng.
Lúc này Cổ Lâm lại nói: “Thi Sảnh, cậu và
Hà Giai Ngọc đi lấy nước nóng đi, Nhiếp
Nhiên còn đổ mồ hôi lạnh nữa, cần rửa mặt mới được, một bình nước chắc chắn không đủ. Còn đồ ăn thì để tôi đến phòng ăn xem xem.” ( )
“Được được, lấy nhiều nước nóng cũng được, ngộ nhỡ chị Nhiên muốn lau người thì cũng có nước nóng.” Hà Giai Ngọc tán thành.
“Vậy được rồi, tôi và Hà Giai Ngọc đi lấy nước, Cổ Lâm đến phòng ăn xem có còn gì ăn không.”
Ba người chia ra làm việc.
“Cổ Lâm đừng đi, để tôi đi là được rồi, cậu vẫn còn đang trong giai đoạn phục hồi, đừng để bị nhiễm lạnh.” Lý Kiêu định xuống tầng.
“Đừng, tôi đi được.” Cổ Lâm tranh đi.
Hà Giai Ngọc cắt ngang: “Được rồi được rồi, cùng đi đi, lấy mấy cái bánh bao thôi mà, đừng lãng phí thời gian.”
Mọi người lập tức nhất trí.
Mới có mười lăm phút mà bốn người đã cầm phích nước đầy ắp cùng với một túi bánh bao nóng hổi lên.
Lý Kiêu gõ cửa mấy cái, người mở cửa không phải Nhiếp Nhiên mà là Cửu Miêu.
Lý Kiêu nói: “Ngại quá, hai phích nước và một túi bánh bao này là cho Nhiếp Nhiên, có thể chuyển cho cô ấy giúp tôi không?”
Cửu Miêu từ chối: “Tôi không rảnh, cô thân với cô ấy, lại quan tâm cô ấy như vậy thì tự mang vào đi.”
Nói xong cô ta đi xuống tầng huấn luyện.
Hà Giai Ngọc nổi giận đùng đùng, đang định đuổi theo mắng cô ta thì bị Thi Sảnh nhanh tay giữ lại: “Đừng gây sự nữa, mau mang đồ vào đi.”
Hà Giai Ngọc nhớ ra việc quan trọng, vội vàng cầm phích nước đi vào trong phòng.
Song cô ta còn chưa kịp gọi đã thấy Nhiếp
Nhiên nằm nhắm mắt như đang ngủ.
Lý Kiêu bảo những người khác đừng lên tiếng, sợ quấy rầy cô nghỉ ngơi, chỉ để đồ ở đó rồi rời đi.
Khi cửa vừa đóng lại, Nhiếp Nhiên từ từ mở mắt ra.
Bởi vì quá mệt mỏi, không muốn nói chuyện với bọn họ nên cô giả vờ ngủ để đuổi bọn họ đi. Nhưng sau đó cô lại mơ mơ màng màng ngủ đi thật, hơn nữa còn ngủ một giấc đến khi trời sáng.
Tuýt!
Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng còi dưới tầng vang lên, Nhiếp Nhiên lập tức tỉnh lại, không còn vẻ mệt mỏi như đêm qua nữa.
Cô nhìn cái giường đối diện đã có người động vào.
Xem ra sau khi cô ngủ, Cửu Miêu đã trở lại.
Đáng chết!
Hôm qua cô choáng váng quá, ngay cả chuyện Cửu Miêu trở về phòng mà cũng không biết.
Mặc dù cô biết ít nhất là ở đơn vị cô ta sẽ không dám công khai động thủ với mình, nhưng cô cũng không nên lơ là mới đúng.
Ngộ nhỡ gặp phải tình huống đặc biệt, chỉ sợ ngay cả chết như thế nào cô cũng không biết.
Nhiếp Nhiên phiền muộn một lúc rồi lập tức dậy chuẩn bị. Lúc này, Cửu Miêu đã đánh răng rửa mặt xong rồi.
“Cô dậy sớm thế?” Hiếm khi Nhiếp Nhiên chủ động nở nụ cười chào hỏi.
Cửu Miêu chỉ đống đồ kia, nói: “Những thứ này đều là Lý Kiêu mang tới.”
Mắt Nhiếp Nhiên lóe lên, cười đáp lại một câu: “Biết rồi, cảm ơn tối hôm qua cô đã cầm vào giúp tôi.”
“Cô nghĩ nhiều rồi, là Lý Kiêu và mấy nữ binh kia mang vào.” Cửu Miêu lạnh lùng ném lại câu này rồi đi làm việc khác.
“Cô đúng là nhỏ mọn, cầm hộ tôi thì làm sao, không có một chút tình chiến hữu nào cả.” Nhiếp Nhiên bĩu môi, lẩm bẩm nói.
Cửu Miêu coi như không nghe thấy, tiếp tục làm việc của mình.
Nhiếp Nhiên dọn dẹp rất nhanh, sau đó ra ngoài đánh răng. Lúc đi, cô gặp Lý Kiêu cũng chuẩn bị ra đánh răng rửa mặt.
Lý Kiêu nói: “Xem ra nghỉ ngơi một đêm, cậu đã khôi phục rồi nhỉ?”
“Ừ, đúng thế.” Nhiếp Nhiên gật đầu.
Lúc đi đến chỗ rẽ, Nhiếp Nhiện tiện tay vứt túi bánh bao vào trong thùng rác.
Lý Kiêu cau chặt mày lại: “Không phải cậu tụt huyết áp à, sao không ăn miếng nào thế?”
Nhiếp Nhiên dửng dưng nói: “Nguội rồi còn ăn sao được?”
Thực ra tối qua cô ngủ say quá, không biết túi bánh bao này có bị đụng vào không nên chỉ có thể vứt đi.
“Vậy cũng không cần ném đi chứ?” Lý Kiều bỗng nhớ tới chuyện trước đây cô ném ghi chép của Cổ Lâm đi.
Nói thật, so với Nhiếp Nhiên ngày đó, Lý
Kiểu cảm thấy Nhiếp Nhiên bây giờ vừa mắt hơn. Nhất là sau chuyện của Cổ Lâm, cô đối xử với người khác đã có tình người hơn một chút.
Bỗng Nhiếp Nhiên mất kiên nhẫn nói: “Tôi thích thế, cậu quản được à?”
Nói rồi cô đi thẳng.
Lý Kiêu ngây ra tại chỗ, khẽ cau mày lại.