Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1805
BỊ PHÁT HIỆN RỒI
Hôm nay Nhiếp Nhiên bị sao vậy? Sao đột nhiên trở nên nóng nảy thế?
Bình thường Nhiếp Nhiên chưa bao giờ mâu thuẫn chính diện với người khác. Lúc
Lý Kiêu đang thấy khó hiểu thì bỗng liếc thấy gì đó. Mặc dù không chắc chắn nhưng cô vẫn lạnh giọng nói: “Cậu lãng phí thức ăn, sao tôi lại không quản được?”
Đồng thời còn đi lên muốn ngăn Nhiếp Nhiên lại.
Nhiếp Nhiên cau mày vào: “Cậu phiền quá, tôi ném bánh bao hay không liên quan gì đến cậu?”
“Sao lại không liên quan đến tôi, số bánh bao này là hôm qua tôi cố ý đi lấy cho cậu, cậu không ăn cũng thôi đi, còn lãng phí thức ăn.” Hình như Lý Kiêu bị thái độ của
cô làm cho tức giận, sắc mặt hơi sầm xuống.
Nhiếp Nhiên tỏ vẻ coi thường: “Cậu cũng nói là lấy cho tôi, vậy đó là đồ của tôi, thế tôi vứt thì làm sao? Vả lại cũng chẳng phải lãng phí đồ ăn nhà cậu, cậu nhặng lên cái gì, cần cậu ở đây tiếc rẻ à?”
Nói xong cô rời đi.
Lý Kiêu giơ tay định giữ lấy cô, ai ngờ bị
Nhiếp Nhiên nhanh tay hất ra: “Nói thì nói, cậu đừng có động tay động chân.”
Hai người họ rất ầm ĩ nên thu hút nhiều sự chú ý của mọi người xung quanh.
Nhiếp Nhiên không quan tâm, nhưng Lý
Kiểu không muốn lắm, thế là chỉ đành cho cô rời đi.
Hai người một trước một sau vào phòng đánh răng rửa mặt.
Gương mặt cáu kỉnh của Nhiếp Nhiên khiến người xung quanh rối rít tránh ra, dù sao cô cũng giỏi đánh đối kháng, bọn họ không muốn mới sáng sớm đã bị quật ngã đây đâu. Còn Lý Kiêu thì lại cao ngạo lạnh lùng.
Mọi người thấy hai người cãi nhau liền tự tản đi hết, chỉ sợ lát nữa bọn họ lại đánh nhau.
Chỉ bốn mươi giây ngắn ngủi, người trong phòng đi sạch không còn một ai.
Lúc này Nhiếp Nhiên mới khẽ cong khóe miệng lên, vặn nước lớn hết cỡ, nói với Lý
Kiểu: “Cậu diễn giống thật đó.
Lý Kiêu quay đầu qua: “Ở với cậu lâu như vậy, thế nào cũng phải học được mấy chiếu chứ.”
Nhiếp Nhiên vỗ lên vai Lý Kiêu: “Giỏi lắm, giỏi lắm, trẻ con dễ dạy.” ?
Lý Kiêu hỏi: “Nói đi, lần này vì sao vậy?”
“Không phải cậu đã biết rồi à, nếu không cũng sẽ không diễn vở kịch này cùng tôi.”
Nhiếp Nhiên nghịch nước trong chậu.
“Tôi chỉ biết đối tượng khiến cậu diễn, nhưng không biết tại sao cậu lại đột nhiên như thế.”
Ban đầu Lý Kiêu chỉ thắc mắc sao tự dưng
Nhiếp Nhiên lại có thái độ khác thường với mình như thế, theo lý mà nói, với quan hệ của bọn họ thì không thể xảy ra chuyện này mới đúng. Sau đó cô vô tình liếc thấy
Cửu Miêu đi từ trong phòng ra nên cũng đoán ra được một chút, nhưng vẫn không hiểu tại sao tự dưng Nhiếp Nhiên lại muốn cùng mình giả vờ trở mặt ở trước mặt Cửu
Miêu.
Song nếu Nhiếp Nhiên đã bắt đầu diễn vở kịch này rồi, cô mà không diễn thì không ổn lắm, vì thế cô mới theo đó cãi nhau với
Nhiếp Nhiên mấy câu.
“Còn không phải do kỹ năng theo dõi kém cỏi của cậu sao, đã bị người ta phát hiện rồi đó.” Nhiếp Nhiên nghịch nước, hờ hững nói.
“Bị phát hiện rồi?” Lý Kiêu kinh ngạc: “Cậu chắc chắn chứ? Có gì chứng minh không?”
Nhiếp Nhiên thở dài: “Chỉ dựa vào việc cô ta biết tên cậu là tôi đã chắc chắn cô ta chú ý tới cậu rồi.”
Tối qua cô mệt mỏi, lúc Cửu Miêu nói, cô còn thầm cảm thấy may mắn vì có thể nằm xuống giả vờ ngủ. Sau đó sáng nay cô ta nói cái câu Lý Kiêu và những người khác mang tới, cô liền cảm thấy là lạ.
Hồi đầu Cổ Lâm mang bánh bao đến, cô nhớ rất rõ Cửu Miêu không biết Cổ Lâm tên là gì, dù cô ta biết cô và Cổ Lâm có ẩn tình nhưng cũng không tra cứu, thế mà cô ta lại biết tên Lý Kiêu vốn rất bình thường.
Cô ta không biết tên của tất cả mọi người, nhưng lại biết tên Lý Kiêu.