Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1803
LÚC NÀO CŨNG CHỈ ĐẠT ĐIỂM QUA, NẰM MƠ ĐI!
Cô có sao không? Có cần nghỉ ngơi chút không?” An Viễn Đạo thấy bước chân cô lảo đảo, lo lắng hỏi.
Trong lúc huấn luyện anh ta có thể nhẫn tâm, nhưng tình hình của Nhiếp Nhiên thì khác, đây là một loại bệnh, nó còn khó khắc phục hơn thể lực cả trăm lần.
Lúc này Nhiếp Nhiên đã đỡ hơn rồi, mặc dù sắc mặt cô vẫn khó coi nhưng ít ra không còn đáng sợ như lúc nãy nữa:
“Không cần đâu, thêm một lần nữa đi.”
Nói rồi cô nhìn giáo sư Tô.
Giáo sư Tô tốt bụng khuyên: “Tôi cảm thấy cô nên nghỉ ngơi một lúc thì hơn, đừng quá miễn cưỡng, dù sao bệnh này muốn chữa cũng cần cả một quá trình.”
Nhiếp Nhiên lắc đầu: “Không cần, tôi chịu được.”
Bài sát hạch mùa đông càng lúc càng đến gần, nếu lúc thì cần đi thuyền mà cô cứ say nghiêm trọng thì tôi mất.
“Cô lúc nào cũng thích liều mình chịu đựng.” An Viễn Đạo tuy trách mắng nhưng vẫn buông tay ra, không ép cô dừng lại nữa.
Ba người quay lại phòng thí nghiệm, An
Viễn Đạo sợ cô nhũn chân bước hụt ngã xuống hồ bị cảm nên lên thuyền trước đỡ cô xuống, chờ bố trí ổn thỏa hết rồi anh ta mới lên bờ, đi vào phòng điều khiển.
Chỉ một lát sau, sóng bắt đầu nổi lên. Thời gian trôi qua, sóng cũng lớn dần.
Dưới sóng lớn như vậy, cái thuyền Nhiếp
Nhiên ngồi giống như một chiếc lá, mỗi lần dậy sóng là đều có thể nuốt cô vào trong đó.
An Viễn Đạo nhớ tới bàn tay lạnh như bằng của cô lúc nãy, lại đợi thêm hơn nửa tiếng, thấy sắc mặt cô càng ngày càng khó coi, hình như đã đến cực hạn rồi, nhưng cô lại kiên cường chịu đựng mãi mà không ra hiệu với mình, cuối cùng anh ta chủ động hộ dừng: “Giáo sư Tô, hôm nay huấn luyện đến đây thôi.”
Nói rồi anh ta mở cửa phòng điều khiển ra, đi nhanh vào trong phòng thí nghiệm, đỡ
Nhiếp Nhiên ra khỏi thuyền.
Trải qua huấn luyện liên tiếp làm dạ dày
Nhiếp Nhiên đảo lộn, nhưng vừa nãy cô đã nôn hết rồi nên bây giờ chỉ có thể nôn khan.
An Viễn Đạo lại rót cho cô một cốc nước, bảo cô ngồi xuống cho dịu đi.
Anh ta nói với giáo sư Tô: “Giáo sư Tô, hôm nay không còn sớm nữa, tạm đến đây thôi.”
Giáo sư Tô gật đầu: “Ừ, tôi thấy đúng là cô ấy đã đến cực hạn rồi, cậu đưa cô ấy về trước đi.”
An Viễn Đạo vội vàng gật đầu: “Được, hai ngày nữa tôi sẽ dành thời gian đưa cô ấy đến đây.”
Sau đó anh ta tiến lên đỡ Nhiếp Nhiên rời khỏi căn cứ thí nghiệm.
An Viễn Đạo không lái xe, chỉ ngồi ở ghế lái chờ cô đỡ hơn.
Trong xe tối đen, An Viễn Đạo nhìn qua gương chiếu hậu thấy cô há miệng giống như con cá thiếu oxy bèn nói: “Cô có thể vượt qua được thật không đây? Thể lực kém, còn say sóng. Nói thật, tôi thấy cô nên từ bỏ đi, không phải đội thủy quân lục chiến muốn nhận cô à, nơi đó cũng không tệ mà.”
Nhiếp Nhiên lườm anh ta một cái: “Đến đội thủy quân lục chiến còn phải ngồi thuyền nhiều hơn.” Cô dừng lại mấy giây mới tiếp tục nói: “Hơn nữa thể lực của tôi không ổn chỗ nào chứ?”
An Viễn Đạo hừ lạnh một tiếng: “Thể lực của cô chỗ nào cũng không ổn! So với Lý
Kiều và Cửu Miêu thì cô còn kém lắm.”
Nhiếp Nhiên bình tĩnh nói: “Sao tôi phải so sánh với bọn họ, tôi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của thầy là được rồi.”
An Viễn Đạo hỏi: “Vậy ngày mai ngộ nhỡ tôi đưa ra yêu cầu cao hơn thì sao?”
“Thì tôi sẽ cố gắng thôi, cố gắng đạt điểm qua.” Nhiếp Nhiên dần hồi phục nên cô còn trêu anh ta.
An Viễn Đạo ghét bỏ: “Với dáng vẻ này của cô mà còn muốn vào Quân Quân khu 9?
Cô… cứ ngày ngày đạt điểm qua môn đi!”
“Cảm ơn lời chúc của thầy.”
An Viễn Đạo chỉ muốn đánh cho Nhiếp
Nhiên một trận vì độ mặt dày của cô:
“Không phải tôi đang khen cô! Lúc nào cũng chỉ đạt điểm qua thôi mà còn muốn vào Quân khu 9? Nằm mơ!”
Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên, phất tay: “Không nói đùa với thầy nữa, mau về thôi, đã không còn sớm rồi.”
An Viễn Đạo hừ hai tiếng, hỏi: “Cô có chắc là ổn không? Đừng có mà nôn ra xe, nếu không tôi sẽ cho cô biết tay.”
Nhiếp Nhiên khẽ gật đầu hai cái rồi dựa vào ghế, không nói gì nữa.
An Viễn Đạo thấy cô uể oải, sắc mặt trắng bệch khó khăn lắm mới đỡ hơn, cũng chỉ có thể cam tâm làm tài xế của cô, lái xe đưa cô trở về đơn vị.