Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1802
KHÔNG CHỊU NỔI, NÔN RỒI?
Hóa ra nơi này có một phòng thí nghiệm chuyên dùng để mô phỏng đánh giá, có điều người ta dùng nó để làm thí nghiệm, còn An Viễn Đạo lại dùng nó để huấn luyện cho cô.
Một người đàn ông mặc áo khoác dài màu trắng chào hỏi cười nói với An Viễn Đạo mấy câu rồi dẫn cô vào trong phòng thí nghiệm. Ngay cả cơ hội nói chuyện với người đàn ông mặc áo choàng trắng kia cũng không có, anh ta đã cố định cô lên một cái thuyền nhỏ.
“Bây giờ chúng ta huấn luyện, nếu như cảm thấy không chịu nổi nữa thì ra hiệu cho tôi, nghe thấy chưa?”
“Tôi biết rồi.”
An Viễn Đạo dặn dò có một số chuyện cần chú ý, sau đó rời khỏi phòng thí nghiệm, để cô ở lại trong cái hồ lớn một mình.
Mà người đàn ông kia và An Viễn Đạo thì tiến vào bên trong phòng điều khiển.
Đèn trong phòng điều khiển sáng lên.
Đầu tiên mặt nước rất yên ả, không có cảm giác gì, nhưng chỉ một lát sau Nhiếp Nhiên đã phát hiện mặt nước bắt đầu dao động, thời gian trôi qua, sóng càng lúc càng lớn.
Vì có thể mô phỏng tính chân thực, gió cũng thổi từ bốn phương tám hướng phòng thí nghiệm tới, hơn nữa sóng bắt đầu nhấp nhô, càng lúc càng lớn.
Nhiếp Nhiên nhanh chóng có phản ứng.
Tình hình giống như lúc cô cùng Hoắc
Hoành đi ra đảo. Cô bám chặt tay vịn hai bên thuyền, cơ thể bắt đầu căng lên.
An Viễn Đạo nhanh chóng phát hiện ra sự thay đổi của Nhiếp Nhiên, anh ta cau mày nhìn chằm chằm cô. Khi thấy sắc mặt cô
bắt đầu tái dần, anh ta lập tức bảo người bên cạnh dừng lại, mở cửa phòng ra, chạy đến bên cạnh hồ, hỏi: “Sao rồi, bây giờ cô cảm thấy thế nào?”
Vận tốc gió và độ trong tranh chậm dần, vẻ mặt Nhiếp Nhiên cũng dịu đi, cô buông lòng bàn tay đang nắm chặt thành thuyền ra, hít sâu một hơi, trả lời: “Tôi vẫn ổn.”
“Có muốn nghỉ một chút không?”
An Viễn Đạo thấy sắc mặt cô thật sự rất khó coi thì động lòng trắc ẩn, muốn cho cô nghỉ một chút, nhưng lại bị Nhiếp Nhiên từ chối: “Không cần đâu, nếu như tôi không chịu được sẽ ra hiệu cho thấy, thầy cứ tiếp tục đi.”
Nhiếp Nhiên nói thế rồi, An Viễn Đạo cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Sóng lại dần dần nổi lên, hơn nữa càng lúc càng mạnh hơn.
Mà sắc mặt Nhiếp Nhiên cũng càng lúc càng khó coi, hai bàn tay nắm chặt thành thuyền nổi đầy gân xanh, môi bị cô cắn chảy máu.
Cuối cùng, sau khi chịu đựng hai mươi phút, cô không chịu nổi nữa, liền đưa mắt về phía An Viễn Đạo trước bàn điều khiển.
An Viễn Đạo nhận được tín hiệu của cô, lập tức dừng huấn luyện, chạy nhanh đến cạnh hồ.
“Có phải là khó chịu lắm không?”
Nhiếp Nhiên không nói gì mà nhanh chóng cởi cái dây an toàn trên người mình ra, sắc mặt trắng như tờ giấy, giơ tay ra với An
Viễn Đạo.
An Viễn Đạo chưa bao giờ thấy cô chủ động yêu cầu ai đỡ mình, vì vậy vội vàng giơ tay nắm lấy tay cô, không nắm không biết, nắm rồi mới phát hiện lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi lạnh, hơn nữa tay còn lạnh như băng
Anh ta cảm thấy hỏng rồi!
Nửa đỡ nửa nâng cô từ cái thuyền nhỏ lên bờ, còn không đợi đứng vững, Nhiếp Nhiên đã đẩy anh ta ra, chạy ra bên ngoài phòng thí nghiệm.
An Viễn Đạo không biết cô muốn làm gì, đang định đuổi theo thì nghe thấy tiếng
Nhiếp Nhiên nôn ở bồn hoa nhỏ ngoài cửa số.
Anh ta vội vàng chạy ra ngoài, thấy Nhiếp
Nhiến chống một tay lên thân cây, khom người không ngừng nân, giống như chỉ muốn nôn hết mật xanh mật vàng ra.
An Viễn Đạo nhất thời không biết phải làm thế nào, người đàn ông đi từ phòng điều khiển ra thì chủ động rót một cốc trà ấm đưa cho An Viễn Đạo, ra hiệu cho anh ta bảo Nhiếp Nhiên súc miệng, uống chút nước nóng để dịu đi một chút.
An Viễn Đạo cầm nước nóng đi tới bồn hoa, vỗ lưng cho cô một lúc rồi đưa trà cho cô.
Nhiếp Nhiên dùng nước trà súc miệng, cơ thể giống như đang đi trên mây, dựa vào cái cây không nhúc nhích.
An Viễn Đạo không dám giục cô, thấy tình hình của cô chuyển biến tốt một chút liền chạy về, hỏi: “Giáo sư Tô, cô ấy phản ứng lớn thế này, anh cảm thấy cô ấy có khả năng khỏi được không?”
Giáo sư Tô nhìn Nhiếp Nhiên, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Đúng là cô ấy say sóng rất nặng, nhưng khả năng kiềm chế của cô ấy không tệ, tập nhiều một chút chắc sẽ không thành vấn đề. Lúc bình thường cậu cũng có thể cho cô ấy huấn luyện nhiều hơn.”
“Bình thường phải huấn luyện thế nào?”
An Viễn Đạo hỏi.
“Bình thường cậu cũng có thể để cô ấy ngồi xích đu, cầu trượt, hoặc là luyện xà kép, lộn nhào… sẽ giúp cô ấy nâng cao khả năng thích ứng cho cơ quan tiền đình.”
“Được, tôi biết rồi.”
Lúc hai người đang nói chuyện, Nhiếp Nhiên đã đi tới. An Viễn Đạo tiến lên định đỡ cô nhưng bị Nhiếp Nhiên xua tay từ chối.