Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1801
HÓNG MÁT? RÕ RÀNG LÀ CHỮA BỆNH!
Mặc dù nghi ngờ, nhưng sau mấy giây do dự, Nhiếp Nhiên vẫn đi theo An Viễn Đạo.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi sân huấn luyện, đến bên cạnh xe ô tô.
Trời đã hoàn toàn tối lại rồi, Nhiếp Nhiên thấy anh ta lên xe thì tò mò hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
Đã muộn thế này rồi, chẳng lẽ bây giờ bắt đầu huấn luyện dã ngoại sinh tồn à?
Không thể nào, nếu như là huấn luyện, sao lại chỉ có một mình cô?
“Lải nhải cái gì, mau lên xe đi.” Bây giờ An
Viễn Đạo đang vô cùng không hài lòng với thành tích của Nhiếp Nhiên, cho nên nói chuyện cũng hơi tức giận.
Song Nhiếp Nhiên chỉ coi như anh ta đến tháng, cũng không so đo, cô đang chuẩn bị mở cửa xe lên ghế phụ ngồi thì bị anh ta khiển trách: Ai bảo cô ngồi ghế phụ, ngồi phía sau cho tôi.”
Nhiếp Nhiên híp mắt lại, cuối cùng chỉ có thể quay lại ngồi vào ghế sau.
Xe nhanh chóng chạy đi. Lúc cô còn đang hoang mang, xe đã chạy đến đỉnh núi, sau đó lại chạy xuống chân núi. Tốc độ rất nhanh, còn lắc lư mãi.
Rốt cuộc anh ta làm gì thế?
Xe nhiều xăng quá, rảnh rang nên muốn đi bớt à?
Thấy anh ta lái từ chân núi lên đỉnh núi, lại từ đỉnh núi lái xuống chân núi bốn năm lần, cô khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc thầy đang
làm gì thế? Thầy rảnh quá không có việc gì làm muốn hóng mát thì đi một mình là được rồi, đừng lãng phí thời gian của tôi được không hả?”
An Viễn Đạo phanh gấp xe lại khiến cô suýt nữa và thẳng từ ghế sau xe vào lưng ghế phụ.
“Mát cái đầu cô, tôi đang chữa bệnh say xe cho cô, chữa say xe biết chưa?” An Viễn
Đạo thở hổn hển trùng cô.
Nhiếp Nhiên ổn định cơ thể để mình không bị va vào lưng ghế, cô chỉ hơi nghiêng về phía trước một chút và được dây an toàn kéo lại.
Trong xe tối đen, Nhiếp Nhiên nhướng mày lên, bừng tỉnh: “Hóa ra thầy đang chữa bệnh say xe cho tôi, sao thấy không nói sớm?”
“Nói sớm cái sh*t! Tôi hỏi cô, không phải cô nói cô say xe à, sao tôi đi qua đi lại nhiều lần như thế mà cô không có một
chút phản ứng nào hả?” An Viễn Đạo đang tức giận trong lòng nên vẻ mặt rất cau có.
Nhiếp Nhiên nhún vai trả lời: “Tôi say xe không quá nghiêm trọng.”
An Viễn Đạo phát điện: “Cô say xe không nghiêm trọng? Vậy tại sao lần trước lúc tôi đưa cô về, sắc mặt cô lại khó coi như thế?”
“Lần đó mới vừa huấn luyện xong, thiếu ngủ và thiếu năng lượng trong thời gian dài, thân thể yếu ớt bị nhiễm lạnh nên tôi mới say xe.” Nhiếp Nhiên nghiêm túc nói.
An Viễn Đạo cau mày hỏi: “Nghĩa là bình thường cô sẽ không say?”
“Đúng thế.”
An Viễn Đạo cao giọng quát: “Vậy lúc đầu cô còn nói chữa say xe cái gì?!”
Anh ta cảm thấy mình chưa bao giờ mở mày mở mặt được ở chỗ Nhiếp Nhiên, lúc nào cũng là cô bị trêu đùa.
Hơn nữa bực mình nhất là rõ ràng thể lực của cô rất yếu, nhưng cô lại không hề có tính tự giác về chuyện này, vẻ mặt vẫn bình thản như thường, giống như những thành tích kia đều không phải là của cô.
Còn anh ta lại lo đến nỗi giậm chân, giống như một thằng hề.
“Tôi say xe không nghiêm trọng, nhưng say sóng rất nghiêm trọng, ngồi trên thuyền nhỏ hễ có sóng là say.” Nhiếp Nhiên vội vàng giải thích.
Những lời giải thích này không chỉ không dập được lửa giận của An Viễn Đạo, ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa: “Say sóng?
Bây giờ tôi đi đầu kiếm thuyền cho cô?!”
Nửa đêm nói với anh ta là say sóng!
Còn nói phải có sóng?!
Nghĩ anh ta là thần tiên hay là yêu quái mà có thể hô phong hoán vũ?!
An Viễn Đạo thấy vẻ mặt Nhiếp Nhiên bình tĩnh, không nói năng gì, lửa giận càng lớn hơn, nhưng thấy cô nhìn mình bằng đôi mắt đen sáng ngời, lửa giận của anh ta lại tan đi một chút.
Im lặng một lát, cuối cùng anh ta vẫn lên tiếng, giọng nói tức giận mang theo cả sự bất lực: “Quen biết cô đúng là tôi xui xẻo tám đời.”
Nói rồi anh ta lại khởi động xe, đi xuống dưới núi. Đi lòng vòng một lúc, An Viễn
Đạo chở Nhiếp Nhiên đến một thị trấn nhỏ cách đơn vị không xa.
Nhiếp Nhiên thấy khung cảnh ngoài cửa sổ chuyển từ cây cối dày đặc thành nhà cửa san sát, sau đó là tiếng rao hàng không ngớt, cô hỏi: “Thầy định đưa tôi đi đâu thế?”
An Viễn Đạo nói: “Không phải cô nói gặp sóng sẽ say sao, bây giờ tôi đưa cô đi thể nghiệm.”
Đầu tiên Nhiếp Nhiên vẫn không rõ cái gì gọi là thể nghiệm, sau đó bị anh ta ném vào một nơi tương tự với căn cứ thí nghiệm, cô mới hiểu được.