Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1800
Nhưng điều khiến An Viễn Đạo cảm thấy kinh ngạc là bị mình làm khó đủ kiểu như thế mà hai tên cứng đầu Nghiêm Hoài Vũ và Dương Thụ lại không rời đi. 3 Năng lực của Nghiêm Hoài Vũ thế nào thì anh ta biết, cái tên này không nghiêm túc huấn luyện, muốn ở đây sống qua ngày, lần này không biết dây thần kinh nào bị hỏng mà lại muốn vào Quân khu 9, hơn nữa còn thể hiện thực lực ra.
Còn Dương Thụ thì anh ta không biết, mặc dù thành tích thể lực không hề nổi trội, có thể coi là bình thường, thế nhưng lúc huấn luyện lại như phát điện, khiến anh ta chú ý hơn.
Trong ba nữ binh, thành tích của Lý Kiêu và Cửu Miêu có thể nói là xuất sắc.
Duy chỉ có Nhiếp Nhiên, theo lý mà nói cô đã huấn luyện một tháng rồi, ít nhiều cũng phải có chút tiến bộ mới đúng, nhưng không hề. Cô luôn đội sổ, lần sát hạch nào cũng chỉ đạt yêu cầu, gần như tất cả huấn luyện đều hoàn thành vào một giây cuối cùng.
Chuyện này khiến An Viễn Đạo thấy rất kỳ lạ.
Huấn luyện vào Quân khu 9 vốn được lập ra cho riêng cô, trong khi người ta đều qua rồi, hơn nữa thành tích còn xuất sắc, mà cô là người chủ chốt thì trừ đánh đối kháng và thành tích bắn không tệ ra, thành tích thể lực hoàn toàn chỉ đạt mức điểm sàn.
Hơn nữa mỗi lần huấn luyện xong cô hoàn toàn không bò dậy nổi vậy, có lúc Nghiêm Hoài Vũ và Dương Thụ đỡ mới có thể đến phòng ăn ăn cơm.
“Anh nói xem Nhiếp Nhiên làm sao thế, thể lực kém thế này thì sao có thể qua được cửa ải Quân khu 9?” Lại một ngày huấn luyện kết thúc, trong phòng làm việc chỉ có An Viễn Đạo và Quý Chính Hổ, An Viễn Đạo điền thành tích của tất cả mọi người vào trong bảng, nhưng vừa nhìn thấy thành tích của Nhiếp Nhiên chỉ đạt mức yêu cầu, thế là anh ta liền phiền muộn ném bút lên trên bàn, vừa tức vừa giận, sau đó quay sang nhìn Quý Chính Hổ:
“Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy.” Quý Chính Hổ dửng dưng đáp một tiếng:
“Ừ.” “Thành tích thể lực của Lý Kiêu và Cửu Miêu tốt hơn cô ấy nhiều, nếu còn tiếp tục như vậy, tôi đoán là không được.” An Viễn Đạo dù bị ngó lơ vẫn tiếp tục nói với Quý Chính Hổ.
Đáng tiếc, Quý Chính Hổ vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ trả lời một tiếng: “Ừ.” An Viễn Đạo bực mình, đứng dậy đi tới bên cạnh Quý Chính Hổ, gõ lên bàn làm việc của anh ta: “Tôi nói này, dù sao cô ấy cũng là lính của anh, sao anh không quan tâm một chút nào thế hả? Trước khi huấn luyện anh còn dặn dò tôi đủ thứ, bây giờ cô ấy có thành tích thế này mà anh không lo lång à?” Quý Chính Hổ bị anh ta quấy nhiễu, chỉ có thể tạm dừng công việc, ngẩng đầu lên nói:
“Không lo lắng.” An Viễn Đạo nghẹn họng: “Anh không thể bởi vì bây giờ cô ấy không phải là lính của anh nữa mà không quan tâm gì đến cô ấy được.” Thật ra bây giờ Quý Chính Hổ cũng rất bận, sắp đến Tết rồi, bao nhiêu đơn xin nghỉ, hơn nữa sau Tết lại phải tiến hành sát hạch mùa đông, những người lớp 6 đều đang tăng cường huấn luyện, cho nên anh ta chỉ nói một câu: “Cô ấy sẽ qua được, anh yên tâm đi, anh chỉ cần tập trung huấn luyện là được rồi.” Sau đó anh ta tiếp tục cúi đầu làm việc.
An Viễn Đạo cảm thấy anh ta qua loa với mình, vì vậy dựng chân mày lên: “Chỉ cần tập trung huấn luyện? Anh dựa vào cái gì mà tự tin bảo đảm với tôi là cô ấy sẽ không sao?” Quý Chính Hổ thấy không đuổi được anh ta đi, chỉ đành nghiêm túc hỏi: “Có lần nào cô ấy không qua chưa?” Ặc… chuyện này thì hình như là chưa, nhưng mà…
“Cô ấy chỉ đạt điểm qua mà thôi, thành tích sát sao. Nếu như lúc sát hạch bên Quân khu 9 nâng cao yêu cầu thêm một chút thì nhất định cô ấy sẽ bị loại.” An Viễn Đạo nói với Quý Chính Hổ.
Nhưng Quý Chính Hổ lại bình tĩnh nói:
“Không đầu, Nhiếp Nhiên nhất định có thể qua được.” Anh ta biết rõ tại sao thành tích của Nhiếp Nhiên không tăng cao, thậm chí còn liên tục chỉ đạt điểm qua, có lẽ là cô lại đeo thêm không ít miếng chì lên người rồi, nhưng nếu Nhiếp Nhiên không nói chuyện này thì anh ta cũng sẽ không nói cho An Viễn Đạo biết.
An Viễn Đạo cau chặt mày lại, tức giận hỏi:
“Rốt cuộc anh lấy đâu ra tự tin thể hả?” Quý Chính Hổ chỉ nói một câu: “Tôi có lòng tin với cô ấy.” Sau đó lại cúi đầu làm việc, không quan tâm đến An Viễn Đạo nữa.
An Viễn Đạo bị ngó lơ chỉ có thể hừ hừ hai tiếng, lẩm bẩm một câu: “Lòng tin cái gì, thành tích lù lù ra đây, có thể có lòng tin cái quái gì?” Sau đó anh ta cũng đi viết nốt bảng thành tích.
Sắc trời dần dần tối lại, lúc này Nhiếp Nhiên vẫn còn đang huấn luyện trên sân.
An Viễn Đạo thấy cô đầm đìa mồ hôi, tóc cũng bất thành từng lọn trước trán mà vẫn đang không ngừng xoay từng vòng trên xà, động tác tuy nói là lưu loát, những thể lực chưa đủ, tốc độ hơi chậm Anh ta chỉ cảm thấy đáng tiếc. Cô gái lạnh lợi thế này mà lại có thân thể yếu ớt.
Không biết ban đầu ở đội tân binh, rốt cuộc cô đã dùng cách gì mà có thể vượt qua Lý Kiêu trong một tháng cuối cùng.
Sắc mặt An Viễn Đạo đen sì, anh ta gọi:
“Nhiếp Nhiên!” Nhiếp Nhiên nhảy xuống xà đơn, chạy tới trước mặt anh ta: “Có!” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, mồ hôi vẫn không ngừng chảy theo gò má xuống, anh ta chỉ có thể nén giận nói với cô: “Đi thôi.”