Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1797
KHÔNG TIẾC TỪ BỎ ƯỚC NGUYỆN BAN ĐẦU?
Hà Giai Ngọc thấy An Viễn Đạo rời đi không quay đầu lại, gió rét lạnh buốt thổi bay tóc cô ta, cũng thổi luôn cả hy vọng trong lòng cô ta. Ngay cả tư cách huấn luyện cũng không có, vậy làm gì còn hy vọng vào Quân khu 9.
“Cô vốn không muốn vào Quân khu 9, cần gì phải ép mình như vậy?” Lúc cô ta đang đắm chìm trong mất mát thì nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói.
Hà Giai Ngọc quay phắt đầu lại, thấy Nhiếp
Nhiên đút hai tay trong túi quần, cô ta vội vàng nói: “Không, không phải thế, em muốn đến Quân khu 9 mà.” Cô ta vội tiến
lên bắt lấy tay Nhiếp Nhiên: “Chị Nhiên, chị nói với sĩ quan huấn luyện An giúp em, cho em thêm một cơ hội đi.”
Lần này Nhiếp Nhiên không giãy ra mà mặc cho cô ta nắm tay mình, bình tĩnh hỏi một câu: “Thật không?”
Chỉ hai chữ thôi nhưng lại khiến vẻ mặt nôn nóng của Hà Giai Ngọc cứng đờ.
“Hay là… vì Nghiêm Hoài Vũ nên mới đi?”
Nhiếp Nhiên vừa mới hỏi thế, Hà Giai Ngọc vô thức phản bác: “Không phải!”
Cô ta muốn vào Quân khu 9 hoàn toàn là vì
Nhiếp Nhiên, chứ không hề nghĩ đến
Nghiêm Hoài Vũ. Mặc dù cô ta cũng biết
Nghiêm Hoài Vũ nhất định sẽ vì Nhiếp
Nhiên mà tham gia lần huấn luyện này…
Nhưng cô ta đang thật lòng phấn đấu vì
Nhiếp Nhiên.
Thấy Hà Giai Ngọc có phản ứng lớn như thế, Nhiếp Nhiên cùng khóe miệng lên:
“Nếu không phải vì anh ta, thì là vì tôi à?”
“…” Hà Giai Ngọc im lặng không lên tiếng.
Nhiếp Nhiên nhân cơ hội này nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay cô ta, chuyển sang vỗ vai cô ta: “Hà Giai Ngọc, tôi không ngốc, tôi hiểu suy nghĩ của cô, rõ ràng không phải cô thích Quân khu 9 nên mới đi thi, mà là bởi vì tôi cứu cô hai lần, cô muốn ở cạnh tôi cho nên mới liều mạng như vậy.”
Nói thật, trong một tuần nay, cô chưa bao giờ thấy Hà Giai Ngọc liều mạng đến thế.
Chân cô ta vẫn đang bị thương mà không bị đá ra từ nhóm đầu tiên, phải kéo dài một tuần mới bị đá ra ngoài.
Chuyện này đã vượt ra khỏi dự đoán của
Nhiếp Nhiên rồi.
“Tôi nhìn thấy được sự cố gắng của cô, cũng biết thành ý của cô, nhưng cô muốn vì tôi mà đến Quân khu 9 cô vốn không thích à?” Nhiếp Nhiên hỏi.
Hà Giai Ngọc bị cô vạch trần nỗi lòng, cúi thấp đầu xuống, chột dạ nói: “Em thích…”
Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt đen láy của Nhiếp Nhiên, cô ta bồi thêm một câu: “Chỉ cần chị thích, em… em cũng có thể thích…”
Nhiếp Nhiên nhướng mày hỏi ngược lại: “Ý cô là sau này cô cũng muốn giành bạn trai với tôi hả?”
Hà Giai Ngọc không biết tại sao lại nghĩ tới
Nghiêm Hoài Vũ, sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt: “Em… em… em…”
Nhiếp Nhiên không biết những suy nghĩ lung tung trong lòng cô ta, nhìn thấy cô ta kinh hãi, tưởng là mình dọa cô ta rồi, vì vậy cười nói: “Tôi đùa thôi, cô không cần coi là thật.”
Dây thần kinh cẳng thắng của Hà Giai Ngọc thả lỏng hơn một chút.
Nhiếp Nhiên khôi phục lại vẻ đứng đắn, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn mấy
phần: “Tôi cứu cô không phải để cô làm cái đuôi của tôi, thậm chí là không quan tâm tới những gì mình thích mà lại làm chuyện mình không thích. Nếu như cô trở thành như vậy, tôi cứu cô còn có ý nghĩa gì nữa, không thể làm việc mình thích, không thể có mục tiêu và mơ ước của mình, vậy cô có khác gì người vô dụng đâu?”
“Nhưng em thật sự muốn ở bên chị.” Hà
Giai Ngọc nói thẳng ra.
“Vì đi theo tôi mà không tiếc từ bỏ ước nguyện ban đầu vào quân đội à?”
Hà Giai Ngọc bĩu môi: “Ước nguyện ban đầu của em là thích đánh đối kháng, vào
Quân khu 9 sẽ có được kỹ thuật đánh tốt hon.”
“Nhưng Quân khu 9 không chỉ có đánh đối kháng, còn có những loại huấn luyện khác vô cùng tàn khốc, bởi vì đó là nơi gần với cái chết nhất.”
Nhiếp Nhiên cảm thấy Hà Giai Ngọc không thích hợp với Quân khu 9 một chút nào, cho dù thể lực vượt qua được thì cô ta cũng vẫn không thích hợp với nơi đó. Ở đó toàn là những nhiệm vụ nguy hiểm nhất, lúc nào cũng có thể chạm mặt với tử thần. Võ thuật của Hà Giai Ngọc không tệ, nhưng tính tình không thích hợp với nơi đó, cô ta thẳng tính, đơn giản, chưa chắc có thể đảm nhiệm nhiệm vụ nằm vùng.
Chỉ sợ cuối cùng sẽ trở thành bia đỡ đạn.
Nếu thế còn không bằng ở trong đơn vị khác huấn luyện, sau đó rời đi.
Cô ta thích đánh đối kháng, muốn ở trong quân đội để rèn luyện ra kỹ thuật đối kháng tốt hơn. Khi mà cô ta học thành tài rồi sau này ra ngoài mở lớp huấn luyện phòng thân cho con gái, hoặc là đến đội cảnh sát bắt tội phạm là tốt nhất. Đến đúng nơi thì con người mới có thể phát huy tài năng của mình. Không nhất định phải cầm súng ra chiến trường.
“Cô có chắc là mình đã chuẩn bị xong tâm lý lúc nào cũng có thể hy sinh chưa?” Thấy ánh mắt do dự của Hà Giai Ngọc, Nhiếp
Nhiên hỏi một câu nữa.