Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1796
HOÀN CẢNH THAY ĐỔI HAY LÀ NHỊN ĐỂ RA CHIÊU LỚN?
An Viễn Đạo đang cau mày suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười giễu của Nhiếp Nhiên, “SĨ quan huấn luyện An, bọn họ đến tìm thầy xin huấn luyện thôi, thầy có cần phải sợ đến thế không?”
An Viễn Đạo đứng thẳng lên, điều chỉnh lại biểu cảm, thuận tiện trừng có một cái, khiển trách: “Ai bảo cô nói chuyện riêng, có tin tôi phạt cô cả ngày không hả?”
Vì ngày hôm qua bị nhịn ăn hai bữa rồi nên Nhiếp Nhiên chỉ có thể im miệng.
Đám người kia nhanh chóng chạy tới, chỉnh đốn đội ngũ.
An Viễn Đạo nhất thời không biết phải bảo bọn họ làm những gì, hơn nữa anh ta vẫn nhớ trừ bữa sáng ngày hôm qua ra, Nhiếp
Nhiên chưa ăn gì cả.
Trút giận thì trút giận, cũng không thể để cô đói lả đi, nếu không đến lúc đó không chỉ Quý Chính Hổ tìm anh ta tính sổ, chỉ sợ tiểu đoàn trưởng cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Cho nên dưới mệnh lệnh của An Viễn Đạo, bọn họ chỉ chạy một vòng năm cây số rồi được cho đi ăn sáng.
Trên đường đến phòng ăn, nhóm binh lính hơi hoang mang.
Hôm qua sĩ quan huấn luyện An hung dữ với Nhiếp Nhiên như thế, còn bắt cô chạy cả ngày, ngay cả cơm cũng không cho ăn.
Sao hôm nay tự dưng đổi tính đổi nết, chỉ chạy năm cây số đã cho đi ăn?
Bọn họ đã chuẩn bị tâm lý cả đêm, bây giờ hoàn cảnh bỗng thay đổi làm họ không thích ứng kịp.
Có một số binh lính không muốn vào Quân khu 9, nhưng họ cảm thấy có thể dùng phương thức huấn luyện của Quân khu 9 để nâng cao khả năng của bản thân, sau đó thi đến một nơi tốt hơn.
Tất nhiên là An Viễn Đạo biết họ đang nghĩ gì. Anh ta chỉ liếc mắt qua cũng biết được là ai muốn vào Quân khu 9 thật, ai muốn mượn việc huấn luyện này để nâng cao khả năng của mình.
Song anh ta cũng không từ chối ngay.
Hành động này khiến những binh lính chưa dám tham gia nhao nhao chạy đi đăng ký. Và cũng có một số người biết tự lượng sức mình, ví dụ như Tôn Hạo, Diệp
Tuệ Văn, Kiều Duy, Thi Sảnh vẫn ở trong lớp huấn luyện như bình thường.
Mà những người không biết tự lượng sức mình, ôm một bầu nhiệt huyết như Hà Giai
Ngọc, Nghiêm Hoài Vũ và Dương Thụ thì chạy đến chỗ An Viễn Đạo, huấn luyện cùng với Nhiếp Nhiên, Lý Kiêu.
Vốn dĩ Cổ Lâm cũng muốn tham gia, nhưng tất cả mọi người đều lo lắng cho sức khỏe của cô, khuyên nhủ đủ điều, Hà Giai Ngọc nói mình đi thử trước, nếu cô ta chịu được thì sẽ để cho Cổ Lâm vào đó, cuối cùng Cổ
Lâm chỉ có thể tạm thời từ bỏ ý định này, ở lại lớp 6.
Đội ngũ của An Viễn Đạo càng ngày càng lớn mạnh hơn. Ý cười trên khóe miệng
Nhiếp Nhiên cũng càng lúc càng sâu.
Mấy ngày nay cô luôn để ý An Viễn Đạo, thấy mãi mà anh ta không tức giận, chỉ sợ là đang nín nhịn để ngược chết đám người này.
Quả nhiên, hai ba ngày sau, An Viễn Đạo thấy đội ngũ của mình đã cố định rồi, bắt đầu tiến hành huấn luyện ma quỷ.
Mặc dù sau khi vào đây mọi người đã có sự chuẩn bị về tâm lý ít nhiều, biết Quân khu 9 không phải là nơi dễ vào, chắc chắn sẽ rất khắc khổ. Nhưng bọn họ không ngờ lại khắc khổ đến mức này.
Một đêm bị gọi dậy liên tục sáu bảy lần, đến mức đám người kia không có lòng dạ nào mà ngủ, sợ lại bị đánh thức nên ai cũng mở mắt đến khi trời sáng.
Đáng thương hơn chính là buổi sáng không được ăn mà phải chạy, không chạy đạt thời gian quy định thì sẽ phải chạy phạt mãi, bỏ lỡ bữa sáng, ôm bụng đói tiếp tục huấn luyện.
Buổi tối không cho ngủ, ban ngày thì huấn luyện đến chết.
Không có cơm ăn không có nước uống, đi vệ sinh được một nửa cũng có thể bị tiếng còi cùng với tập hợp khẩn cấp cắt ngang.
Không quá một tuần, có một bộ phận nhỏ không chịu nổi mà phải từ bỏ.
Hà Giai Ngọc bị thương ở chân, sau khi chịu đựng một tuần, cuối cùng bị An Viễn
Đạo đá ra ngoài.
Lúc rời đi, trong lòng cô ta rất không nỡ.
Ban đầu cô ta đã hạ quyết tâm muốn cùng
Nhiếp Nhiên phấn đấu vào Quân khu 9, ai ngờ bởi vì chân bị thương nên lần nào cũng xếp cuối. Ngay cả chạy năm cây số là sở trường của cô ta mà cô ta vẫn đội sổ.
Chuyện này khiến cô ta bị đả kích.
“Sĩ quan huấn luyện An, em bị thương nên mới thế… thầy có thể cho em một cơ hội nữa không?” Trước khi bị đá ra ngoài, Hà
Giai Ngọc nói với An Viễn Đạo.
“Cô thấy trên chiến trường, cô có cơ hội lần thứ hai à?” Lúc này đã đến thời gian nghỉ trưa, An Viễn Đạo bị Hà Giai Ngọc lôi kéo không buông tay, tức giận cau mày lại mång.
“Nhưng mà…”
Hà Giai Ngọc vẫn muốn nói gì nữa đã bị An
Viễn Đạo cắt ngang: “Không có nhưng nhị gì cả, thành tích của cô không đạt thì nhất định phải rời đi.”
Lúc đối mặt với Hà Giai Ngọc, An Viễn Đạo không tùy ý như với Nhiếp Nhiên, anh ta sầm mặt lại khiến Hà Giai Ngọc hơi sợ, nhưng vì có thể đi theo Nhiếp Nhiên, cô ta vẫn lấy hết can đảm nói: “Nhưng em vì nguyên nhân bên ngoài mới vậy, em… chỉ cần cho em nghỉ ngơi một khoảng thời gian, em nhất định sẽ làm được.”
“Chẳng lẽ cô bị thương ở chiến trường, cô lại đi nói với kẻ địch là cho cô nghỉ ngơi một khoảng thời gian rồi chúng ta đánh tiếp à?” An Viễn Đạo không muốn tiếp tục phí lời với cô ta nữa, hất tay cô ta ra, rời khỏi sân huấn luyện, để lại cô ta đứng một mình ở đó. 22