Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1798
KHÔNG, TÔI LÀ VÌ MUỐN SỐNG
Quả nhiên Hà Giai Ngọc ngẩn ra:
“Em…”
Ban đầu cô ta chỉ muốn đi theo Nhiếp
Nhiên, chưa từng nghĩ đến chuyện vào
Quân khu 9 sẽ chết. Bây giờ được Nhiếp
Nhiên nhắc nhở, trong lòng cô ta bắt đầu không chắc chắn nữa. Bởi vì có một chuyện Nhiếp Nhiên nói không sai, sở dĩ
Quân khu 9 hà khắc tàn khốc như vậy là bởi vì ở đó toàn nhận những nhiệm vụ nguy hiểm nhất.
Lúc nào cũng có thể hy sinh…
Thật ra cô ta theo chị Nhiên trải qua nhiều chuyện như vậy, nhiều lần cũng thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, theo lý mà nói thì không lạ gì với cái chết cả. Nhưng không
biết tại sao nghe thấy chị Nhiên nói ở Quân khu 9 lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần hy sinh, trái tim cô ta lại run lên.
Đó là cảm giác khiến cho người ta cảm thấy kính nể.
Có lẽ đây chính là sự khác biệt của cô ta với
Nhiếp Nhiên mà Thi Sảnh từng nói với cô ta.
Nhiếp Nhiên luôn biết rõ mình đang đi con đường nào, hơn nữa cứ thế mà đi tiếp không hề do dự, không bị ràng buộc bởi bất cứ ai.
“Hà Giai Ngọc, tôi cứu cô vì hy vọng cô được sống, chứ không phải đi chết.” Nhiếp
Nhiên thấy mãi mà cô ta không nói gì, vì vậy nghiêm túc nói với cô ta.
Nhiếp Nhiên vẫn rất để ý đến Hà Giai
Ngọc.
Nhớ lại lúc mới quen, cô ta vì chuyện mình bị nhốt trong phòng tối mà xin tha thứ rồi bị phạt chạy cả đêm, rõ ràng đã bị đánh
cho mặt mũi bầm dập nhưng cô ta vẫn quật cường muốn đánh bại đối phương một mình, cùng với lúc ở trên đảo sánh vai với cô…
Vì những việc đó nên cô mới bằng lòng đứng ở đây nói nhảm với cô ta.
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Hà Giai
Ngọc cũng không giữ được bình tĩnh nữa, cô ta ngẩng đầu lên, cau chặt mày lại: “Vậy tại sao chị Nhiên phải đi?”
Nếu như chị biết bên kia nguy hiểm như vậy, tại sao chị còn muốn đi? Chẳng lẽ chị đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc hy sinh sao?
Chị không sợ à?
Trong ánh mắt cô ta lộ ra vẻ khó hiểu và nghi ngờ.
Nhiếp Nhiên cười, nhìn đường chân trời u ám vừa dày vừa nặng ở phía xa: “Không, tôi không muốn hy sinh, tôi muốn sống. Tôi chính vì muốn sống nên mới phải đến
Quân khu 9.”
Vì muốn sống mới đến Quân khu 9?
“Em không hiểu.”
Mọi người đều là binh lính của đơn vị dự bị, cho dù Nhiếp Nhiên có lợi hại hơn nữa, nhưng ở đó nguy hiểm đến vậy, sao cô lại nói là vì muốn sống chứ?
Nhiếp Nhiên cười khẽ, ở trong sân huấn luyện trống trải, gió lạnh gào thét, giọng cô bị gió thổi nghe không rõ: “Không cần cô hiểu. Cô chỉ cần hiểu là đừng có tùy tiện vì người khác mà hy sinh ước mơ của mình, như thế còn đáng sợ hơn cả cái chết.”
Hà Giai Ngọc há miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì nữa.
Sau đó Nhiếp Nhiên vỗ vai cô ta an ủi: “Cứ lớp 6 đi, thứ Quý Chính Hổ dạy cô không ít hơn An Viễn Đạo đầu, nhân hai tháng cuối cùng này học thêm đi.”
Nói xong, cô rời khỏi sân huấn luyện.
Ngày đó Hà Giai Ngọc đứng ở trong sân huấn luyện rất lâu, cũng suy nghĩ rất lâu.
Sự mù quáng và kích động trước đây cuối cùng cũng dần dần rõ ràng sau mấy câu nói của Nhiếp Nhiên.
Sáng sớm ngày hôm sau đã thấy Hà Giai
Ngọc trở về đội ngũ lớp 6, cùng huấn luyện với đám người Kiều Duy, Thi Sảnh. Không còn sự xốc nổi và mất mát như hôm qua, cũng không còn sự nghiêm túc và căng thẳng như khoảng thời gian trước, nụ cười những ngày qua lại xuất hiện trên môi cô ta, trong mùa đông u ám này vô cùng ấm áp và tươi đẹp.
Nhiếp Nhiên yên tâm, may mà không lãng phí nước bọt của cô.
Nhưng cô chưa vui được bao lâu đã nghe thấy Lý Kiêu nói: “Giải quyết xong một người rồi, còn hai người kia thì làm thế nào?”
Lúc này vừa vặn gặp Dương Thụ và
Nghiêm Hoài Vũ lướt qua trước mặt cô. Nụ
cười của Nhiếp Nhiên lập tức sụp đổ.
“Không đả kích tôi thì cậu ăn không ngon đúng không?” Nhiếp Nhiên lườm Lý Kiêu.
Vẻ mặt Lý Kiêu thản nhiên, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy cô đang trêu chọc
Nhiếp Nhiên: “Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cậu thôi, vận đào hoa không dễ đuổi đi như fan não tàn đâu, nhớ phải cẩn thận.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày cười: “Là cẩn thận kẻo làm bị thương tay tôi à?”
Lý Kiêu lạnh lùng liếc cô một cái, sau đó ném lại một câu: “Không phải, tôi sợ cậu làm tổn thương trái tim người ta.” Sau đó
Lý Kiêu bê đĩa đồ ăn đã hết đứng lên, nhưng hình như cảm thấy vẫn chưa đủ, lại bổ sung: “Cậu da thô thịt dày, ngày nào cũng bị đánh bị ngã chẳng sao, bị thương tay cái gì?”
Dứt lời, Lý Kiêu đi thật, làm Nhiếp Nhiên giận đến nỗi suýt nữa lật bàn.
Nhiếp Nhiên nghiến răng nhìn bóng lưng
Lý Kiêu, gằn từng chữ: “Lý Kiêu, bà đây không đội trời chung với cậu!” (2