Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1795
CẢM THẤY BỊ SỈ NHỤC
Những người đó thấp thỏm đến sáng, nhưng trên thực tế Nhiếp Nhiên lại bình an vượt qua. Không nhiều không ít, vừa vặn 19 phút, giống như là đã tính toán rồi vậy.
Ngay cả An Viễn Đạo cũng không làm gì được cô, chỉ có thể cho cô đi.
Nhưng trong phòng ăn đã không còn đồ nữa rồi, mà cô lại không quen người ở lớp cấp dưỡng, không có “suất ăn đặc biệt” nên chỉ có thể ôm bụng đói về phòng uống hai cốc nước lót dạ.
Song khi cô về đến phòng thì bỗng thấy trên bàn có một túi bánh bao.
Cửu Miêu tắm xong đi về, thấy cô nhìn chằm chằm túi bánh bao kia, rồi lại nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái mới giải thích:
“Nữ binh cô luôn muốn tránh ở phòng bên cạnh mang đến cho cô.”
Là Cổ Lâm.
“Tôi biết ngay không phải là cô mà.” Mặc dù Nhiếp Nhiên cười nhận lấy túi bánh bao kia, nhưng Cửu Miêu phát hiện cô không hề ăn mà để ở bên cạnh mặc cho nó nguội lạnh, rồi nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Cửu Miêu không có hứng với chuyện giữa cô và nữ binh kia, giặt xong quần áo cũng nằm xuống ngủ.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nữ binh các phòng đi qua đi lại ngoài cửa.
Có lẽ là quá yên tĩnh nên Nhiếp Nhiên chủ động nói chuyện: “Nghe nói sáng hôm nay cô đi tìm Tiểu đoàn trưởng Lý, muốn được huấn luyện vào Quân khu 9 à?”
Cửu Miêu lạnh nhạt ừ một tiếng.
“Tại sao? Không phải cô không thích vào quân đội sao? Cần gì phải chịu tội như thế?” Nhiếp Nhiên mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn người nằm ở giường đối diện, hỏi.
Cửu Miêu cũng quay sang nhìn Nhiếp
Nhiên, hỏi ngược lại: “Vậy tại sao cô phải chịu tội như vậy?”
Nhiếp Nhiên nói một cách đương nhiên:
“Bởi vì ba tôi hy vọng tôi vào đó, tôi bị ép không còn cách nào khác. Còn cô đấy, có phải cô bị ngốc không, tự dưng muốn vào chịu hành hạ.”
Lúc trước ở trên đảo, cô ta từng thấy cảnh
Nhiếp Nhiên bị Nhiếp Thành Thắng đánh rồi, cho nên dùng cái cớ này cũng không có vấn đề gì cả.
“Quân khu 9 rất tốt, tôi muốn vào đó.” Vẻ mặt Cửu Miêu không thay đổi: “Hơn nữa với thành tích của cô mà còn được huấn luyện thì tại sao tôi lại không chứ?”
“Này này này, cô đừng tưởng bây giờ chúng ta là chiến hữu thì tôi không đánh cô nhé.”
Nói rồi Nhiếp Nhiên định xắn tay áo lên.
Đáng tiếc Cửu Miêu không thèm để ý, chỉ từ tốn nói một câu: “Cô nên huấn luyện thể lực của mình cho tốt đi.”
Sau đó cô ta quay đi, đưa lưng về phía
Nhiếp Nhiên. Cô ta cảm thấy rất khó hiểu, rõ ràng lúc ở trên đảo, cô ta với Nhiếp
Nhiên đánh nhau rất hả hê, thế mà Nhiếp
Nhiên lại là một người có thể lực yếu kém.
Trở về đơn vị cũng lâu như vậy rồi, tối nào cũng được Quý Chính Hổ huấn luyện thêm cho, vậy mà đến bây giờ thành tích vẫn chẳng ra sao. 2
Bị Nhiếp Nhiên bắt được, nói thật Cửu
Miêu cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Vẻ mặt vốn tức giận của Nhiếp Nhiên đã khôi phục lại như cũ khi Cửu Miêu đưa lưng về phía cô, thậm chí khóe miệng cô còn hơi cong lên.
Đây chính là hiệu quả cô muốn.
Nghỉ ngơi một lúc, Nhiếp Nhiên cầm quần áo đến phòng tắm.
Trước khi đi, cô cầm cả túi bánh bao trên bàn theo, ném vào trong thùng rác ở cuối hành lang.
Tuy túi bánh bao này do Cổ Lâm đưa tới, nhưng cô không nhìn thấy, hơn nữa trong phòng còn có Cửu Miêu, ai biết sau khi Cổ
Lâm đi cô ta có động tay động chân gì không, cho nên vứt đi thì hơn.
Cô tắm rửa, giặt, phơi quần áo xong liền lết cơ thể mệt mỏi lên giường ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, vì có bài học trước đó nên Nhiếp Nhiên đánh răng rửa mặt xong thì không đến phòng ăn mà đến thẳng sân huấn luyện tìm An Viễn Đạo.
Cửu Miêu và rất nhiều người khác nữa đi theo sau cô. Họ chính là binh lính nhận được tin tức tuyển người. Bọn họ đều nhớ chuyện ngày hôm qua của Nhiếp Nhiên,
cho nên hễ là ai đã đăng ký thì đều không đi ăn sáng, mà theo Nhiếp Nhiên đến sân huấn luyện.
An Viễn Đạo thấy Nhiếp Nhiên tới, thầm hừ hai tiếng, hôm nay coi như cô khôn hơn rồi.
Nhưng sau đó thấy một đám người đi theo cô tới đây, ánh mắt đắc ý của anh ta lập tức biến thành kinh ngạc.
Chuyện gì thế này?
Sao lại nhiều người như vậy?
“Cô… cô làm gì thế… cô muốn tạo phản à?!” An Viễn Đạo không nhịn được lui về phía sau.
Không phải anh ta chỉ cho cô nhịn đói hai bữa thôi sao, có cần phải dẫn nhiều người tới thế này không?! Không phải là đánh người tập thể đấy chứ?
Tự dưng anh ta lại có suy nghĩ kỳ quái này.
Phải biết cô to gan đến nỗi ngay cả chuyện bỏ thuốc cho anh ta cũng dám làm, tìm mấy người vây đánh cũng chẳng có gì cả.
Nhiếp Nhiên thấy vẻ mặt kinh hãi của anh ta thì bật cười: “Tạo phản cái gì, đây đều là những binh lính muốn làm học trò của thầy.”
“Làm học trò của tôi?” An Viễn Đạo nhìn những người bước nhanh từ xa đến, sau đó mới hiểu Nhiếp Nhiên có ý gì.
Đám người này chắc chắn là binh lính của đợt mở rộng tuyển người. Bởi vì hôm qua mình đối xử với Nhiếp Nhiên như vậy, cho nên mới sáng sớm bọn họ đã theo Nhiếp
Nhiên chạy tới đây.
Nhưng rõ ràng Tiểu đoàn trưởng Lý đã nói cùng lắm cũng chỉ có năm sáu người thôi, sao tự dưng lại động thế này?!