Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1794
RỐT CUỘC LÀ AI ĐANG CHƠI ĐÙA AI?
Nhưng mà sự sùng bái và kính nể này không được quá ba tiếng. Vì lúc huấn luyện buổi chiều kết thúc, sĩ quan huấn luyện các tiểu đội đã thông báo tin tức này cho mọi người.
Mở rộng tuyển người…
Sĩ quan huấn luyện An muốn mở rộng tuyển người muốn vào Quân khu 9.
Hóa ra là bởi vì mở rộng tuyển người, bọn họ còn tưởng Cửu Miêu có được đãi ngộ đặc biệt chứ.
Tất cả các binh lính của đơn vị dự bị vừa không còn sùng bái Cửu Miêu nữa, vừa kích động.
Ai mà không muốn vào Quân khu 9 chứ, chẳng qua là năng lực có hạn, hơn nữa không có ai huấn luyện bài bản. Bây giờ có cơ hội này, thế là chẳng ai buồn ăn cơm nữa, họ nhao nhao chạy đến phòng làm việc của sĩ quan huấn luyện tiểu đội của mình để đăng ký.
Nhiếp Nhiên vẫn đang chạy phạt, cô nhìn những người tấp nập đăng ký ở phía xa, không nín được cười.
Lý Tông Dũng không muốn mọi người cho rằng cô ta được đối xử đặc biệt nên mới nghĩ ra chiêu này chăng?
Đúng là để cho ông hao tâm tổn trí rồi.
Lúc cô đang chạy, bỗng có một bóng đen lao nhanh qua bên cạnh cô.
Nhiếp Nhiên nhìn kĩ lại hóa ra Cửu Miêu đã vượt qua mình một vòng rồi.
Tốc độ này…
Xem ra cô ta nhất định phải vào Quân khu 9 đây.
Nhiếp Nhiên nhìn bóng lưng Cửu Miêu, đáy mắt lóe sáng, trên khóe miệng là nụ cười thâm sâu.
Vốn dĩ tối qua cô còn tò mò lúc ở trên núi dập lửa Cửu Miêu đã chạy đi đâu. Bây giờ không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là cô ta đi liên lạc với tổ chức, sau đó nhận được yêu cầu mới nhất là tiến vào Quân khu 9 rồi. Nếu không cô ta sẽ không liều mạng huấn luyện như thế. Bởi vì từ sau khi qua được kỳ sát hạch, cô ta đã không huấn luyện thêm nữa.
Nhiếp Nhiên vẫn giữ tốc độ ban đầu của mình. Còn tốc độ của Cửu Miêu rất nhanh, mỗi lần An Viễn Đạo đưa ra yêu cầu, cô ta đều có thể hoàn thành đúng giờ. Vì vậy An
Viễn Đạo cũng nhìn cô ta với con mắt khác.
Hai người không ngừng chạy đến khi hoàng hôn buông xuống, bởi vì hoàn thành rất tốt nên Cửu Miêu được An Viễn Đạo cho đi ăn cơm. Còn Nhiếp Nhiên bởi vì mãi không đạt được thời gian quy định của An
Viễn Đạo nên vẫn chạy từng vòng trong sân.
Nhìn đồng hồ bấm giờ trong tay, An Viễn
Đạo cau chặt mày, khiển trách: Cô làm sao thế? Cho dù không thể hoàn thành 22 phút tôi đưa ra thì cũng không đến nỗi ổn định thế này chứ, chạy từ ban ngày đến tối mà thành tích không thay đổi một chút nào.”
Nhiếp Nhiên thở hổn hển nói: “Không phải thầy chê tôi làm việc quá trớn sao, vậy tôi sẽ đánh một trận ổn định cho thầy xem.”
Trong đêm tối, tiếng quát giận dữ của An
Viễn Đạo vang lên: “Ai bảo cô ổn định khi huấn luyện thể lực hả! Cô cố tình gây khó dễ cho tôi đúng không, có muốn huấn luyện nữa không hả?!”
Nhiếp Nhiên cau mày lui về phía sau: “Vậy thầy hy vọng tôi chạy mấy phút?”
An Viễn Đạo thấy cô đã chạy cả ngày, lửa giận mình nên trút ra cũng đã trút được rồi, vì vậy không cố ý làm khó cô nữa:
“Thôi, tôi không làm khó cô nữa, năm cây số mười chín phút. Cô có thể hoàn thành cho tôi chứ?”
Nhiếp Nhiên bật cười.
Cái này còn không phải làm khó à?
Cô đã chạy cả một ngày rồi, lúc người khác đang nghỉ trưa cô vẫn không dừng, ngay cả cơm trưa cũng không được ăn, dưới tình hình này mà anh ta lại muốn dùng tiêu chuẩn bình thường để đánh giá cô.
“Kiểu ổn định…”
Cô còn chưa nói xong, đã nghe thấy An
Viễn Đạo tức giận nói: “Không được chạy kiểu ổn định nữa!”
Nhiếp Nhiên bật cười gật đầu: “Được được được, không ổn định, không ổn định nữa là được chứ gì.”
An Viễn Đạo thấy cô không sợ mình thì giận đến nỗi định giơ tay đánh cô, đáng tiếc đã bị Nhiếp Nhiên nhanh nhẹn né người tránh được, sau đó cười chạy về phía trước. 22
Tốc độ kia rõ ràng nhanh hơn lúc Cửu
Miêu ở đây rất nhiều.
“Quả nhiên con nhóc này cố ý…” An Viễn
Đạo nhìn bóng lưng cô, nghiến răng nói.
Cả ngày hôm nay anh ta cảm thấy rất kỳ quái. Rõ ràng khi huấn luyện cùng Quý
Chính Hổ, cô đã qua được 18 phút rồi, sao khi huấn luyện với anh ta lại thế này. Cho dù anh ta có ý gây khó dễ, nhưng cũng không đến nỗi thành tích cả ngày đều ổn định như vậy chứ?
Bây giờ xem ra là cô đang trêu chọc anh ta rồi!
Xem đi, chạy cả một ngày rồi lại vẫn còn sức chạy năm cây số trong 10 phút.
Uổng công ban ngày anh ta còn đắc ý, ai ngờ ở trong mắt người khác, anh ta chỉ là thằng hề nhảy nhót. Cứ nghĩ đến việc mình gây khó dễ cho cô không thành, còn bị cô đùa giỡn cả ngày, anh ta lại giận điên lên.
“Nhanh lên! Nếu còn chậm nữa, tôi sẽ cho cô chạy đến sáng mai luôn!” Tiếng quát giận dữ của anh ta vang lên trong sân huấn luyện.
Đám binh lính ăn xong chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, nghe thấy giọng nói tức giận của
An Viễn Đạo tự dưng rùng mình.
Chạy đến sáng mai?
Nhiếp Nhiên không ăn không uống chạy một ngày rồi, bây giờ lại còn phải tiếp tục chạy đến sáng mai?
Huấn luyện vào Quân khu 9 đáng sợ quá đi mất!
Những binh lính đã đăng ký định vào đội ngũ của An Viễn Đạo lúc này đang cảm thấy nghi ngờ, không biết có phải mình đã quyết định sai rồi không.