Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1792
CỐ Ý CHO QUA?
Mấy người lớp 6 vội vàng chạy vào trong sân huấn luyện.
An Viễn Đạo tưởng xảy ra chuyện lớn gì nên đành từ bỏ ý định đuổi theo Cửu Miêu, chạy tới cùng bọn họ.
“Có chuyện gì thế?”
Anh ta chen qua đám người vào, thấy
Nhiếp Nhiên ngã dưới đất, mấy người Hà
Giai Ngọc đang đỡ cô lên. Đ
“Chị Nhiên, chị có sao không?”
“Nhiếp Nhiên, cô ổn chứ? Có bị thương không?”
An Viễn Đạo thấy cô được mọi người đỡ thì tim cũng thắt lại, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra khó chịu: “Lại làm sao nữa? Đang yên đang lành sao lại ngã?”
Nhiếp Nhiên xua tay, cười nói: “Không sao, vừa nãy tôi nhũn chân thôi.”
Nói rồi cô giãy ra khỏi đám người kia rồi đứng vững vàng.
Thấy cô không sao thật, lúc này An Viễn
Đạo mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng một giây tiếp theo, anh ta lập tức nâng cao giọng khiển trách: Nếu không sao thì tiếp tục chạy cho tôi! Đừng tưởng là ngã sẽ có thể kéo dài thời gian, đã nói là 22 phút rồi, cô dám chạy nhiều hơn một giây, ngay cả cơm tối cũng đừng có ăn nữa!”
Nhiếp Nhiên lập tức đứng thẳng người lên:
“Rõ!”
Sau đó lại chạy về phía trước.
Đám người kia nghe thấy mệnh lệnh hà khắc của anh ta bèn dùng ánh mắt tức giận bất bình để kháng nghị. Nhưng rất đáng tiếc, An Viễn Đạo làm như không thấy sự kháng nghị này, anh ta mắng: “Các cô các cậu nữa, còn không đi huấn luyện đi! Có
phải sĩ quan huấn luyện Quý cho các cô các cậu huấn luyện quá ít không, có cần tôi cho thêm không hả!”
Đám người kia tức giận mà không dám nói gì, chỉ có thể tản đi. Chỉ có Lý Kiêu là nhìn về phía Nhiếp Nhiên đang chạy. Vừa nãy rõ ràng cô thấy Nhiếp Nhiện đang chạy bình thường, không giống bị nhũn chân.
Nghĩa là Nhiếp Nhiên có ý ngã.
Ngã lúc An Viễn Đạo đuổi theo Cửu Miêu… là vì sao?
Lý Kiêu mang ánh mắt dò xét nhìn bóng lưng Nhiếp Nhiên ở phía xa, khẽ nhíu mày lại. Chẳng lẽ Nhiếp Nhiên muốn Cửu Miêu cùng huấn luyện vào Quân khu 9 à?
Mỗi lần ra ngoài Nhiếp Nhiên đều dặn cô phải để ý hành động của Cửu Miêu, vậy
Cửu Miêu chắc chắn không chỉ đơn giản là một nữ binh.
Nếu để cô ta vào nơi quan trọng như Quân khu 9, liệu có mạo hiểm quá không?
Một đống suy nghĩ không ngừng hiện lên trong đầu Lý Kiêu, nhưng cuối cùng cô vẫn trở về hàng ngũ, nghe theo mệnh lệnh của
Quý Chính Hổ bắt đầu một vòng huấn luyện hằng ngày.
Lúc này Cửu Miêu đã đến phòng làm việc của Lý Tông Dũng. Cô ta muốn gặp Lý Tông
Dũng không đơn giản như Nhiếp Nhiên, không có sĩ quan huấn luyện dẫn đi nên cô ta chỉ có thể đợi ở dưới tầng.
Khoảng hơn một tiếng sau, Lý Tông Dũng họp xong mới biết được chuyện này.
“Tìm tôi?” Ông kinh ngạc hỏi.
Bình lính gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy nói có chuyện muốn tìm ngài.”
“Đang yên đang lành sao lại tìm tôi?” Lý
Tông Dũng cau mày lại.
Cửu Miêu là một nhân vật đặc biệt, Lý
Tông Dũng quyết định gặp cô ta, vì vậy bảo binh lính kia: “Cho cô ấy lên đây.”
Chỉ một lát sau, Cửu Miêu đã được cho lên, nhưng nơi cô ta vào không phải là phòng làm việc của Lý Tông Dũng mà là phòng tiếp khách ở bên cạnh. Bởi vì Lý Tông Dũng vẫn cảnh giác với cô ta, sợ bị cô ta nhìn thấy đồ quan trọng nên cố ý chọn gặp ở phòng tiếp khách.
“Cô tìm tôi? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Lý
Tông Dũng ngồi ở trên sofa, nước trà nóng hổi đang bốc hơi nghi ngút.
Cửu Miêu nói thẳng: “Tôi muốn tham gia huấn luyện vào Quân khu 9.”
Lý Tông Dũng bị chén trà, tỏ ra kinh ngạc:
“Cô cũng muốn vào Quân khu 9? Nhưng cô là vệ sĩ, cô có biết Quân khu 9 là nơi nào không?”
Cửu Miêu gật đầu: “Biết! Tôi muốn đi, hơn nữa tôi thấy thành tích thể lực của tôi tốt hơn Nhiếp Nhiên, chắc sẽ có tư cách tham gia.”
“Cô đã nói chuyện này với sĩ quan huấn luyện An và sĩ quan huấn luyện Quý chưa?” Ông hỏi.
“Tôi nói rồi, bọn họ nói chuyện này phải tìm ngài.”
Lý Tông Dũng có vẻ như đang khó xử, sau một lúc ông mới trả lời: “Được, tôi biết rồi, tạm thời cô cứ trở về huấn luyện trước đi, tôi sẽ nói chuyện với sĩ quan huấn luyện
An và sĩ quan huấn luyện Quý.”
Cửu Miêu không nói nhiều nữa, nói cảm ơn rồi rời đi.
Lý Tông Dũng suy nghĩ rất lâu, nếu Nhiếp
Nhiên để Cửu Miêu đến tìm mình mà không can dự vào, có lẽ là cô cố ý. Ông bỗng nghĩ đến tổ chức mà Nhiếp Nhiên đã nói…
Được rồi, để cô ta vào đi, nếu Nhiếp Nhiên cố ý cho qua, có lẽ cô còn có chiều hoặc là phát hiện ra chuyện gì đó.
Vì vậy, đến lúc nghỉ trưa, Lý Tông Dũng gọi điện thoại bảo An Viễn Đạo và Quý Chính
Hổ đến phòng làm việc của mình.