Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1791
QUÝ CHÍNH HỔ, ANH ĐỪNG CÓ Ức HIẾP NGƯỜI QUÁ ĐÁNG!
Nếu mọi người không ngại vì sĩ quan huấn luyện các đội đều ở đây thì đã xôn xao lên rồi. Trời ạ, đây là nữ binh thứ hai sau Nhiếp Nhiên có mục tiêu vào Quân khu 9. Người vốn bị cho là đi cửa sau này đã dùng thực lực chứng minh bản thân, thậm chí có mục tiêu như Nhiếp Nhiên. Có điều Nhiếp Nhiên có nhiệm vụ để cộng điểm vào Quân khu 9, cô ta… có sao?
Lúc mọi người đang nghi ngờ, Cửu Miêu lại lên tiếng: “Nếu như sĩ quan huấn luyện An là người chuyên huấn luyện cho người vào
Quân khu 9, vậy thì tôi cũng muốn được thầy ấy dạy.”
Rõ ràng vừa rồi cô ta đã nghe thấy lời Kiều
Duy nói không sót một chữ.
“Đơn vị có quy củ của đơn vị.” Nhưng Quý
Chính Hổ lại dùng câu nói này đuổi cô ta đi.
Cửu Miêu cau mày lại, giọng nói lạnh như bằng: “Vậy phải làm sao mới được huấn luyện? Thành tích của tôi chắc xuất sắc hơn Nhiếp Nhiên nhiều, tại sao cô ấy có thể được huấn luyện chuyên nghiệp, mà tôi lại không thể? Chẳng lẽ sĩ quan huấn luyện cố ý thiên vị à?”
Câu nói cuối cùng của cô ta rất to gan, còn mang theo ý khiển trách khiêu khích.
Trần Quân không hiểu sao lại cảm thấy rất giống cách nói chuyện của Nhiếp Nhiên.
Lúc bị người khác liên lụy phạt chạy, cô cũng dùng giọng bướng bỉnh này châm chọc An Viễn Đạo. Thế nên An Viễn Đạo
mới tức giận gầm lên như sấm, phạt cô đứng mấy ngày mấy đêm.
Không biết lần này Quý Chính Hổ gặp phải cảnh tượng tương tự sẽ làm gì?
Trần Quân ôm tâm trạng tò mò và xem kịch hay nhìn Quý Chính Hổ.
Quý Chính Hổ không tức giận, cũng không nổi nóng, thậm chí ngay cả động tác gắp thức ăn cũng không dừng lại: “Chỉ cần sĩ quan huấn luyện An đồng ý nhận cô, lúc nào tôi cũng có thể thả người.”
Cửu Miêu cau chặt mày lại, nhìn chằm chăm Quý Chính Hổ. Mọi người cho là cô ta sẽ nói gì đó nữa, nhưng lại thấy cô ta rời khỏi phòng ăn.
Mọi người nhìn bóng lưng cô ta rời đi, cảm thấy chắc cô ta từ bỏ rồi.
Nhưng đúng là họ hơi bất bình thay Cửu
Miêu, năng lực của Cửu Miêu không tệ, muốn đến Quân khu 9 cũng dễ hiểu thôi.
Có ước mơ có mục tiêu, chẳng lẽ là sai à?
Quý Chính Hổ dùng cách này để đuổi người không được hay cho lắm.
Lúc họ đang cảm thấy đáng tiếc cho Cửu
Miêu liền liếc thấy cô ta xuất hiện ở trong sân huấn luyện.
Hóa ra không phải là cô ta từ bỏ, mà là đi tìm An Viễn Đạo!
Hành động này khiến những binh lính trong phòng ăn vô cùng bội phục. Sự quyết đoán và gan dạ này cũng chỉ có Nhiếp
Nhiên mới sánh ngang được với cô ta thôi.
Bọn họ đứng ở cửa sổ nhìn Cửu Miêu đi tới chỗ An Viễn Đạo rồi nói: “Sĩ quan huấn luyện An, tôi muốn vào Quân khu 9, xin thầy huấn luyện cho tôi.”
An Viễn Đạo nghe thấy cô ta nói thế, anh ta như con mèo bị giẫm phải đuôi, gào lên với
Quý Chính Hổ đang tập hợp binh lính:
“Quý Chính Hổ, anh đừng có ức hϊế͙p͙ người quá đáng! Huấn luyện một người tôi đã
bực mình rồi, anh lại còn thêm cho tôi một người nữa! Có phải anh cảm thấy tôi dễ bị bắt nạt đúng không?!”
Trong mắt anh ta tràn đầy vẻ bực bội, dường như một giây tiếp theo là có thể xông đến đánh nhau với Quý Chính Hổ.
Nhưng Quý Chính Hổ chỉ dẫn binh lính của mình đi ngang qua anh ta, ném lại một câu: “Cô ấy muốn tham gia, tôi cũng hết cách.”
“Cái gì mà hết cách, lính của anh, sao anh lại hết cách được?” An Viễn Đạo giận đến nỗi chỉ muốn tiến lên ôm Quý Chính Hổ cùng nổ tung.
Quý Chính Hổ: “Cô ấy không muốn để tôi huấn luyện, tôi có thể làm gì?”
“Không muốn để anh huấn luyện? Cái gì gọi là không muốn để anh huấn luyện?”
An Viễn Đạo ném ánh mắt sắc bén qua phía Cửu Miêu, nổi giận: “Cô nghĩ là đang mua đồ ăn ở chợ, xếp sĩ quan huấn luyện thành một hàng, cho cô chọn lên chọn
xuống à, có biết vào đơn vị thì phải phục tùng cấp trên không?”
Cửu Miêu giống với Nhiếp Nhiên, đều gia nhập nửa đường, không phải là quân nhân, cho nên lúc đối mặt với sự tức giận của An Viễn Đạo, cô ta vô cùng bình tĩnh:
“Vậy tại sao cô ấy bảo thầy huấn luyện được, mà tôi thì không?”
“Bởi vì đó là mệnh lệnh của tiểu đoàn trưởng, tôi cũng chỉ có thể nghe lệnh cấp trên để làm việc thôi.” Nhắc đến chuyện Lý
Tông Dũng dùng mệnh lệnh ép mình, An
Viễn Đạo liền bực mình trừng Nhiếp Nhiên đang chạy phạt, sau đó quay sang định nói chuyện với Cửu Miêu, nhưng vừa mới quay lại đã thấy Cửu Miêu rời đi. Anh ta nhìn bóng lưng Cửu Miêu, cau mày gọi: “Này! Cô đi đâu thế hả? Tự tiện rời khỏi đội ngũ, cẩn thận bị phạt đấy!”
“Nếu là mệnh lệnh của tiểu đoàn trưởng, vậy thì tôi đi tìm tiểu đoàn trưởng.”
Giọng Cửu Miêu truyền từ xa đến khiến An
Viễn Đạo ngẩn ra, sau đó anh ta nổi giận đùng đùng: “Cô lại muốn đi tìm tiểu đoàn trưởng à, cô quay lại cho tôi!”
Nói rồi anh ta định đuổi theo.
Nhưng mới đi được hai bước, đã nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng hét kinh hãi của
Hà Giai Ngọc: “Chị Nhiên!”
An Viễn Đạo vừa nghe thấy là chuyện liên quan đến Nhiếp Nhiên liền lập tức dừng lại, nhìn ra sau lưng.