Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1789
KHÔNG NỔI GIẬN
Lúc tất cả mọi người đang nhỏ giọng thảo luận, Nhiếp Nhiên đã đi theo
An Viễn Đạo đến sân huấn luyện.
Phòng ăn ở gần sân huấn luyện, cho nên chỉ cần nhìn qua cửa sổ là có thể thấy cảnh tượng trên sân. Họ thấy An Viễn Đạo ra lệnh, sau đó Nhiếp Nhiên đã bắt đầu chạy phạt.
“Nhiếp Nhiên sao thế? Tại sao lại thành lính của An Viễn Đạo rồi?” Trần Quân ngồi đối diện Quý Chính Hổ cũng hóng hớt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó hỏi.
“Đây là mệnh lệnh của tiểu đoàn trưởng.”
Quý Chính Hổ không ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn đồ ăn trên bàn, vẻ mặt rất bình tĩnh.
“Mệnh lệnh của tiểu đoàn trưởng?” Trần
Quân kinh ngạc nâng cao giọng, nhưng lại sợ người xung quanh chú ý, thế là thấp
giọng mắng một câu: “Đệt! Tên này đi tìm tiểu đoàn trưởng giúp, bắt Nhiếp Nhiên khuất phục à?! Thật để tiện!” –
Anh ta cũng rất thích Nhiếp Nhiên, nhưng hình như Nhiếp Nhiên rất thích tiểu đội của Quý Chính Hổ, thế nên anh ta mới không đi tìm Lý Tông Dũng.
Ai ngờ lại để cho tên An Viễn Đạo này nhanh chân giành trước!
Trần Quân thấy trước kia Nhiếp Nhiên khinh thường An Viễn Đạo nên còn tưởng
An Viễn Đạo chủ động đề xuất với Lý Tông
Dũng, lợi dụng mệnh lệnh của cấp trên chèn ép Nhiếp Nhiên. Nhưng ai ngờ người dùng mệnh lệnh của Lý Tông Dũng lại là cô, An Viễn Đạo đáng thương tự dưng gánh tiếng oan. Đến nỗi trong một thời gian sau đó, Trần Quân luôn thầm xem thường anh ta.
“Còn không mau ăn đi, có phải cũng muốn phạt chạy không?” Lúc này, Quý Chính Hổ buông đũa xuống, lạnh lùng hỏi đám binh
lính mải nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi mà chưa ăn sáng kia một câu.
Chỉ một câu nói đã khiến đám người vốn đang xem kịch hay rụt cổ lại, cầm đũa lên nhanh chóng ăn. Bọn họ không muốn đổ cả bát cháo nóng vào trong miệng giống như Nhiếp Nhiến đấu, đáng sợ lắm.
Trong nháy mắt, trong phòng ăn chỉ còn lại tiếng nhai.
“Mau lên! Lề mà lề mề cái gì thế!”
“Vừa mới ăn sáng xong, sao không có một chút sức lực nào thế hả, có phải vẫn chưa đủ không? Có cần đi ăn thêm bát nữa không?!”
“Chạy nhanh hơn nữa cho tôi!”
Tiếng quát giận dữ của An Viễn Đạo vang lên trên sân huấn luyện, xuyên qua kẽ hở cửa sổ truyền vào phòng. Tiếng quát khiến binh lính lớp 6 nhìn về phía Nhiếp Nhiên.
Bọn họ thấy Nhiếp Nhiên đang chạy về
phía trước dưới sự tức giận của An Viễn
Đạo.
Một vòng… rồi lại một vòng nữa…
Đến khi bọn họ ăn xong rồi, cuối cùng
Nhiếp Nhiên cũng chạy phạt xong. Nhưng thành tích của cô vẫn không khiến An Viễn
Đạo hài lòng.
Tiếng khiển trách của An Viễn Đạo lại vang lên: “Mới trang bị nhẹ nhàng thôi, có một đoạn đường mà cô chạy đến hơn 30 phút, cô là con rùa à? Con rùa còn nhanh hơn cô! Chạy tiếp cho tôi! Hôm nay không chạy được trong khoảng 20 phút thì đừng có ăn trưa!”
Hà Giai Ngọc ngồi gần cửa sổ nhất nên nghe thấy rất rõ lời An Viễn Đạo nói.
Cô ta liền chửi: “Đậu xanh, 22 phút? Quá đáng quá rồi đấy, thầy ấy bắt chị Nhiên chạy chín cây số với thời gian của năm cây số? Không phải là định bắt chị Nhiên chạy tới chết à?”
Bên trong phòng ăn yên tĩnh, cho dù Hà
Giai Ngọc có nói khẽ thế nào thì vẫn khiến người khác nghe thấy rõ ràng.
Chạy chín cây số với thời gian của năm cây số?
Nếu An ma đầu này không phải cố ý giày vò Nhiếp Nhiên thì họ đều không tin.
Ai có thể đạt được tiêu chuẩn cao như thế?
Hơn nữa thể lực của Nhiếp Nhiên chỉ ở mức trên trung bình, sao có thể hoàn thành được, rõ ràng là cố ý không muốn cho cô ăn cơm.
Tôn Hạo lại rất hưng phấn, kích động giống như xem kịch hay: “Cứ đợi đi, chắc chắn sĩ quan huấn luyện An sắp bị chặn họng rồi.”
Sĩ quan huấn luyện An của bọn họ chưa bao giờ thắng Nhiếp Nhiên được một lần.
“Anh chắc chắn chứ?” Cổ Lâm thấy Nhiếp
Nhiên bị mắng mà không phản bác một câu, trên mặt hiện ra vẻ lo lắng.
“Tất nhiên, hồi đó chẳng phải là vì Nhiếp
Nhiên không muốn chạy phạt nên mới cãi lại sĩ quan huấn luyện An sao? Bây giờ chỉ là tái hiện cảnh cũ thôi, tin tôi đi, Nhiếp
Nhiên nhất định sẽ bùng nổ, chẳng qua là bây giờ đang nhìn thôi.” Tôn Hạo tự tin nói với bọn họ.
Hà Giai Ngọc cũng tán thành: “Anh nói có lý.”
“Vậy không phải Nhiếp Nhiên lại bị phạt đứng chín ngày nữa à?” Cổ Lâm cau mày, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự lo lắng và bất an.
Đúng vậy, nếu như Nhiếp Nhiên trở mặt, chẳng phải lại bị phạt đứng chín ngày à?
Rốt cuộc An Viễn Đạo này làm sao thế, tự dựng dẫn người lớp 6 đi, lại còn gây phiền toái cho Nhiếp Nhiên.
Lúc mọi người đang lo lắng thì Lý Kiêu lại nói: “Không đâu, Nhiếp Nhiên sẽ không tức giận đâu.”
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com