Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1785
SAU NÀY CÔ SẼ DO TÔI QUẢN LÝ
Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Tôn Hạo.
“Cái gì?!”
“Thật hay giả thế?”
“Không phải là cậu đang lừa chúng tôi đấy chứ?”
Tôn Hạo nghiêm túc gật đầu: “Thật, thật!
Tôi vừa về đơn vị đã thấy sĩ quan huấn luyện An đi từ tòa văn phòng của tiểu đoàn trưởng ra.”
“Chẳng lẽ sĩ quan huấn luyện An sắp thay thế sĩ quan huấn luyện Quý thật rồi à?” Hà
Giai Ngọc kinh ngạc nói.
Nhưng Kiều Duy lại không tin lắm: “Không có khả năng lắm, nếu thế thì sĩ quan huấn luyện Quý phải đi đâu?”
Tôn Hạo lắc đầu: “Tôi không biết, dù sao sĩ quan huấn luyện An nhất định sẽ trở lại, nếu không thầy ấy không tới đơn vị dự bị vào lúc này đâu.”
“Sĩ quan huấn luyện Quý đi rồi, sau này há chẳng phải là sĩ quan huấn luyện An dạy chúng ta à?” Thi Sảnh nhíu mày.
Nghiêm Hoài Vũ dứt khoát bác bỏ: “Không thể nào, từ trước đến nay sĩ quan huấn luyện An đều dạy lớp 1, sao lại dạy lớp 6 chúng ta được?”
“Nhưng bây giờ lớp 1 và lớp 6 đều giống nhau, không có gì khác biệt cả.” Cổ Lâm lên tiếng.
“Đúng vậy, Cổ Lâm nói đúng.” Mã Tường ngồi ở bên cạnh Cổ Lâm phụ họa, đáng tiếc đều bị mọi người đồng loạt xem thường.
“Chúng tôi biết ở trong lòng cậu, Cổ Lâm nói gì cũng đúng, không cần cậu nói nữa.”
Hà Giai Ngọc thấy hai người một thẹn thùng, một cười ngây ngô, cô ta bĩu môi sau đó quay lại chuyện chính: “Nhưng vấn đề là lớp 1 còn có binh lính trước kia thầy ấy dạy, không có khả năng sẽ dạy lớp 6 đâu.”
Tôn Hạo vỗ bàn một cái, giống như đã đưa ra quyết định cuối cùng: “Vậy chỉ có thể là sĩ quan huấn luyện An tiếp tục dạy chúng tôi, còn sĩ quan huấn luyện lớp 1 bây giờ đổi sang dạy các cậu.”
Mọi người đều gật đầu nói: “Cũng có thể lắm.”
Nhiếp Nhiên lười nghe bọn họ bàn tán lãng phí thời gian, cô ăn sáng xong bèn đứng lên: “Tôi ăn xong rồi, đi huấn luyện trước đây.”
Hà Giai Ngọc khuyên: “Chị Nhiên, chị vừa mới về, chị phải nghỉ ngơi mới được.”
“Không được, tôi đã nghỉ ngơi một tối rồi.”
Nhiếp Nhiên đội mũ lên rồi đi ra ngoài phòng ăn.
Lúc này, Lý Kiêu cũng đã ăn xong, ném lại một câu: “Tôi cũng ăn xong rồi, về nghỉ trước đây.”
Sau đó bê đĩa đồ ăn rời đi.
Nhiếp Nhiên nghe thấy câu này của Lý
Kiêu thì bước chậm lại. Quả nhiên, chỉ một lát sau Lý Kiều đã cất xong đĩa đồ ăn, đi theo sánh vai với cô.
“Có chuyện gì à?” Nhiếp Nhiên hỏi.
Lý Kiêu nói thẳng: “Lúc tìm kiếm cậu, cô ta có rời đi một mình một lúc, khi đó tôi đang chăm sóc Hà Giai Ngọc nên không đi theo.”
Nụ cười trên khóe miệng Nhiếp Nhiện lạnh lẽo: “Có lâu không?”
Lý Kiểu lắc đầu: “Không lâu, chỉ đủ thời gian băng bó cho Hà Giai Ngọc thôi.”
Thời gian đó chắc Cửu Miêu chưa đi ra khỏi căn cứ.
Cô ta đã đi đâu?
“Được, tôi biết rồi.”
Trên đường đến sân huấn luyện, Nhiếp
Nhiên gặp Quý Chính Hổ và An Viễn Đạo.
Trải qua cả đêm ngủ ngon, ăn sáng no nê, sắc mặt Nhiếp Nhiên tốt hơn hôm qua nhiều.
Cô cười nhìn An Viễn Đạo cả đêm không ngủ ngon: “Thầy bàn giao xong trở về rồi đấy à?”
An Viễn Đạo nhớ đến chuyện tối qua, hậm hực quay đầu đi không muốn để ý đến cô nữa.
Quý Chính Hổ thì gật đầu nói: “Sau này anh ta sẽ dạy cô.”
Nhiếp Nhiên cười nhìn An Viễn Đạo: “Tôi biết, sau này buổi tối vất vả cho thấy rồi.”
An Viễn Đạo nhướng mày lên: “Cái gì mà buổi tối? Hai tháng tiếp theo cô đều phải theo tôi huấn luyện.”
Nhiếp Nhiên ngẩn ra nhìn về phía Quý
Chính Hổ: “Không phải chỉ có buổi tối thôi à?”
“Không, sau này cô do sĩ quan huấn luyện
An quản lý.” Quý Chính Hổ nói với cô.
Nhiếp Nhiên thu lại ý cười: “Vậy huấn luyện ban ngày phải làm thế nào?”
An Viễn Đạo hừ lạnh một tiếng: “Những thứ kia sao có thể cho cô vào Quân khu 9 được, chỉ là lãng phí thời gian thôi. Bắt đầu từ ngày mai, cô chỉ nghe theo mệnh lệnh của tôi, huấn luyện riêng.”
Nhiếp Nhiên nhìn Quý Chính Hổ, thấy anh ta không có bất cứ ý kiến gì, vì vậy cô gật đầu: “Được rồi.”
An Viễn Đạo huấn luyện cho cô hai tháng là chuyện cô cầu cũng không được. Cô còn đang nghĩ chỉ huấn luyện buổi tối liệu có
gấp quá không, bây giờ lại được huấn luyện cả ngày, làm cho cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Nhóc con, câu nói hồi đó cô nói với tôi, bây giờ tôi trả lại cho cô.” Trước vẻ mặt nghi ngờ của Nhiếp Nhiên, An Viễn Đạo gằn từng chữ: “Cô đừng có hối hận đấy.”