Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1786
PHẢI CHỊU THÌ KHÔNG THOÁT ĐƯỢC
Nhiếp Nhiên nhướng mày, nụ cười trên khóe miệng càng sâu thêm:
“Không sao, tôi không hối hận. Cho dù hối hận cũng không kịp nữa rồi, thủ tục thầy đã làm xong, là ván đã đóng thuyền rồi.”
Ý của cô chính là lúc này không chỉ có không thể nuốt lời, mà ngay cả anh ta cũng không được.
An Viễn Đạo không cười nữa, lửa giận lại bốc lên.
Quý Chính Hổ thấy tình hình không ổn, vô thức tiến lên bảo vệ Nhiếp Nhiên.
“Anh làm gì thế, sợ tôi đánh cô ấy à?!” An
Viễn Đạo vốn chỉ tức giận mà thôi, lúc này thấy Quý Chính Hổ bảo vệ Nhiếp Nhiên thế này, sắc mặt lập tức đen lại, nghiến răng oán hận nói: “Anh sợ cũng vô ích thôi, đến mười hai giờ tối nay cô ấy sẽ không phải là lính của anh nữa, đến lúc đó tôi sẽ ngược chết cô ấy!”
Nói xong anh ta còn dứ dứ nắm đấm.
Nhiếp Nhiên chỉ cười, sau đó chào bọn họ rồi tiếp tục đi đến sân huấn luyện.
Lúc này tất cả đơn vị vừa dập lửa về, đều bận tắm rửa ăn xong rồi đi ngủ. Vì vậy trong sân huấn luyện rộng lớn chỉ có một mình Nhiếp Nhiên.
An Viễn Đạo và Quý Chính Hổ nhìn cô vận động làm nóng người. Quý Chính Hổ biết cô liều mạng, hơn nữa nói không chừng lúc huấn luyện An Viễn Đạo còn cố ý giày vò cô, bèn nói với anh ta: “Anh nương tay với cô ấy một chút.”
“Sao hả, tôi còn chưa bắt đầu mà anh đã đau lòng rồi à? Chẳng hề giống với tác phong của anh.”
An Viễn Đạo chưa bao giờ thấy Quý Chính
Hổ quan tâm đến binh lính của mình, thậm chí còn lên tiếng nói thay người khác thế này.
“Khi đó vì đạt được mục tiêu của anh, cô ấy đã mang hơn 30kg liều mạng huấn luyện, nếu anh quá đáng, chỉ sợ cô ấy sẽ chết thật đấy.” Quý Chính Hổ khẽ cau mày lại, nghiêm túc nhìn bóng người phía xa.
An Viễn Đạo thu lại vẻ mặt bỡn cợt, hơn 30kg…
Chẳng trách có thể đạt được yêu cầu mình thuận miệng nói ra trong thời gian ngắn như vậy.
Với thể lực của cô bây giờ, để đạt được yêu cầu anh ta nói thì trừ thể lực thì còn có sự kiên trì bền bỉ nữa. Mà anh ta thì đã được lĩnh giáo được sự kiên trì của Nhiếp Nhiên từ lâu rồi.
An Viễn Đạo nhìn theo tầm mắt anh ta, thấy Nhiếp Nhiên đã bắt đầu chạy năm cây số, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn:
“Yên tâm đi, tôi tự có sắp xếp, sẽ không hại chết cô ấy đâu. Nhưng nếu muốn vào Quân khu 9, thứ cần phải chịu thì không tránh được.”
Nhưng anh ta tin tưởng Nhiếp Nhiên có thể vượt qua được. Năng lực chịu đựng của cô quá mạnh, đối với cô mà nói, chỉ cần cô muốn làm thì không có chuyện gì cô không làm được.
Lúc này Nhiếp Nhiên đang tự huấn luyện hoàn toàn không biết mình được An Viễn
Đạo đánh giá cao như vậy. Cô tưởng là An
Viễn Đạo sẽ hung ác với mình thật, cho nên tranh thủ thời gian huấn luyện. Đến chín rưỡi tối, hiếm khi thấy cô về phòng tắm
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
rửa đi ngủ đúng giờ. Cô cảm thấy tối hôm nay có thể sẽ là giấc ngủ yên ổn nhất trong hai tháng tiếp theo của mình, cho nên nhất định phải quý trọng nó.
Ngược lại với cô, Cửu Miêu đi xuống tầng huấn luyện với thái độ khác thường. Nhiếp
Nhiên không quan tâm, chỉ cần cô ta ở trong đơn vị, cô không sợ cô ta làm gì cả.
Bởi vì Lý Tông Dũng đã âm thầm giám sát cô ta, xây dựng đủ hệ thống chặn tín hiệu, cho dù cô ta gửi cái gì ra ngoài cũng có thể chuyển tới chỗ Lý Tông Dũng trước.
Mà sao tự dưng cô ta lại muốn đi huấn luyện?
Lý Kiêu nói lúc ở trên núi cô ta biến mất một khoảng thời gian, cô ta biến mất cùng với thái độ khác thường có quan hệ gì không?
Nhiếp Nhiên nằm ở trên giường suy nghĩ rất lâu. Đúng lúc này, có tiếng rung nhẹ vang lên từ trong tủ quần áo.
Nhiếp Nhiên nhảy phắt khỏi giường, sau đó đi tới cạnh tủ quần áo. Nhưng đi đến rồi cô mới phát hiện không phải là từ trong tủ quần áo của Cửu Miêu, mà là… tủ quần áo của mình.
Là điện thoại của Hoắc Hoành.
“Đã muộn thế này rồi, anh gọi đến đây làm gì?”
Hoắc Hoành nghe thấy giọng cô thì thở phào một hơi, bó tay hỏi: “Em ngủ một ngày bây giờ mới tỉnh, hay là đã quên mất lời hẹn giữa chúng ta?”
Lúc này Nhiếp Nhiên mới nhớ ra hôm qua lúc gọi điện thoại với anh, trước khi tắt máy anh đã nói với mình là sáng sớm hôm nay nhắn tin hoặc là gọi điện thoại cho anh.
Kết quả…
Sáng sớm hôm nay cô dậy đi ăn sáng ngay, quên luôn chuyện báo cáo.