Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1784
BỊ CÁCH CHỨC? TIN TỨC GIẢ
Trở về phòng, cô nghỉ ngơi một lúc, sau đó cầm quần áo sạch đến phòng tắm tắm nước nóng.
Bảy ngày ăn gió nằm sương, không ăn không uống, ngay cả quần áo cũng phải ném ở đó làm ký hiệu làm cô lạnh không tả nổi, lúc này có thể tắm nước nóng đúng là vô cùng sung sướng. Có cảm giác chân tay gân cốt đều giãn hết ra.
Sau khi ngâm ở trong phòng tắm một lúc,
Nhiếp Nhiên mới mặc quần áo, lau mái tóc ướt đi về phòng.
Uống hai cốc nước nóng, giặt quần áo rồi phơi xong, cô tùy ý lau tóc, không đợi tóc khô hẳn đã nằm xuống giường ngủ.
Cả buổi tối đám người Cửu Miêu đều không về, cô ngủ một mình trong phòng, ngủ một giấc thoải mái đến khi trời sáng, sau đó dậy định thu dọn xong sẽ đến phòng ăn ăn sáng.
Tối hôm qua cô uống hai cốc nước nóng lót dạ, lúc này đi vệ sinh hai lần nên đã đói lắm rồi. Dọn dẹp đơn giản xong, cô còn chưa kịp ra ngoài thì đã có người mở cửa.
Người đi vào chính là Cửu Miêu cả đêm không về. Mặt cô ta nhem nhuốc, tóc tai rối bù, nhìn còn nhếch nhác hơn cô lúc về.
Cửu Miếu đi vào nhìn thấy Nhiếp Nhiên vừa dậy, cau mày lại: “Sao cô lại về rồi? Ai đưa cô về?”
Lúc ấy bọn họ lên núi là vì tìm kiếm Nhiếp
Nhiên, sao lúc này cô lại bình an vô sự xuất hiện ở đây?
Nhiếp Nhiên gấp chăn vào, nói: “Đương nhiên là ngồi xe của sĩ quan huấn luyện về rồi.”
Cô nói nước đôi, Cửu Miêu tự động cho là sĩ quan huấn luyện tìm được cô rồi cứu cô xuống. Bởi vì đêm qua sĩ quan huấn luyện
Quý của bọn họ đã gửi tin tức, bảo toàn bộ binh sĩ đang tìm kiếm tập trung đến khu cháy lớn để dập lửa. Có lẽ là lúc đó cô đã được sĩ quan huấn luyện cứu ra.
Sau đó Cửu Miêu không hỏi gì nữa, cầm quần áo đi tắm.
Nhiếp Nhiên thì đi xuống tầng, đến phòng ăn ăn cơm. Lúc vào phòng ăn, cô vừa vặn gặp đám người của lớp 6.
Hà Giai Ngọc tinh mắt nhìn thấy ngay
Nhiếp Nhiên, khẽ hô một tiếng đầy kinh ngạc: “Chị Nhiên, sao chị lại về rồi?! Không phải là chị mất liên lạc sao?”
“Cô sao rồi, có bị thương gì không?” Dương
Thụ nghe thấy tiếng hô của Hà Giai Ngọc, vội vàng tiến lên, căng thẳng nhìn cô.
Nghiêm Hoài Vũ cũng định tiến lên thì lại phát hiện không rút được tay ra, chỉ có thể đứng ở tại chỗ nhìn cô.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta mới bước ra nửa bước đã rụt chân lại liền đưa mắt nhìn tay anh ta, thấy Hà Giai Ngọc được hai người bên cạnh đỡ lấy, chân còn đang băng bó, cô thuận miệng nói một câu tôi không sao rồi chỉ chân Hà Giai Ngọc hỏi: “Cô làm sao thế này?”
Thi Sảnh trả lời: “Lúc cô ấy lên núi bị một thân cây cháy đập trúng, Nghiêm Hoài Vũ đã cứu cô ấy.”
Nhiếp Nhiên quan sát hai người bọn họ một lúc rồi vuốt cằm nói: “Ồ, tính cả lần này là Nghiêm Hoài Vũ đã cứu Hà Giai
Ngọc hai lần rồi, có câu ơn cứu mạng phải thế nào ấy nhỉ?”
“Nhớ mãi trong lòng?” Hà Giai Ngọc ngẩn ra trả lời.
Thi Sảnh mắng một câu: “Ngốc!”
Hà Giai Ngọc ngơ ngác nhìn Thi Sảnh, ơn cứu mạng phải nhớ mãi trong lòng, câu này đâu có sai. Thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cô ta, Thi Sảnh chọc vào đầu cô ta một cái: “Đương nhiên là lấy thân báo đáp rồi!”
Mặt Hà Giai Ngọc lập tức đỏ bừng.
“Chị Nhiên, chị… chị đừng nói linh tinh…”
Cô ta nói ấp a ấp úng, Nhiếp Nhiên nhìn mà không nhịn được khẽ cười, nhưng sau đó cô phát hiện hình như người trong cuộc khác không có phản ứng lớn như hồi đầu bị trêu chọc nữa.
Nhiếp Nhiên nhướng mày lên.
Thật ra cô hiểu tâm tư Hà Giai Ngọc, còn
Nghiêm Hoài Vũ thì… cô cũng biết, nhưng mà cô đã có Hoắc Hoành rồi.
Và cho dù không có Hoắc Hoành, cô cũng sẽ không thích kiểu người như Nghiêm
Hoài Vũ.
Dù sao cô cũng là người đã sống qua hai kiếp, cái gì cũng đã trải qua rồi, cô cần một người có thể cùng cô uống một ly trà ngắm hoa rơi. Còn Nghiêm Hoài Vũ cần người có tính tình giống với anh ta, có thể cùng anh ta trưởng thành, và cũng có một cuộc sống thanh xuân dào dạt sức sống.
Cho nên, bọn họ không thích hợp.
Ngược lại, Hà Giai Ngọc rất thích hợp với anh ta, tích cách đơn giản, hoạt bát, cũng rất ngay thẳng. Hai người ở bên nhau sẽ thoải mái hơn.
Chỉ tiếc thần nữ có lòng, nhưng Tương
Vương vô mộng.
Bây giờ hình như “Tương Vương” này đã hơi dao động rồi.
Đây cũng là chuyện tốt.
Lúc Nhiếp Nhiên đang thầm cảm khái thì
Cổ Lâm đi tới, quan tâm hỏi: “Nhiếp Nhiên, đang yên đang lành sao cậu lại ở trong
núi? Trận hỏa hoạn kia dọa chết chúng tôi rồi.”
Nhiếp Nhiên cười trả lời: “Tôi bị sĩ quan huấn luyện Quý ném qua đó để huấn luyện dã ngoại sinh tồn ấy mà.”
“Dã ngoại sinh tồn? Sao bọn em không biết?”
Hà Giai Ngọc nói thế, mọi người cũng lập tức nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Đúng vậy, chúng tôi đều không đi, sao cô lại đi một mình?” Thi Sảnh kinh ngạc hỏi.
“Không phải mọi người đã tập huấn ở trên đảo rồi à? Tôi không tập huấn nên Quý
Chính Hổ muốn tôi tập bù.” Nhiếp Nhiên nói một câu đơn giản rồi gọi bọn họ đi ăn sáng
Bọn họ mỗi người lấy một bát cháo và mấy cái bánh bao, tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó lại tiếp tục trách cứ: “Sĩ quan huấn luyện Quý cũng thật là… may mà chị Nhiên của chúng ta phúc lớn mạng lớn, thoát ra
được khỏi núi, nếu không chắc chắn sĩ quan huấn luyện Quý sẽ phải chịu trách nhiệm đấy.”
“Mọi người đang nói sĩ quan huấn luyện
Quý à?” Không biết Tôn Hạo đột nhiên chui đâu ra ngồi xuống bên cạnh, hóng hớt thấp giọng nói: “Tôi nói cho mọi người biết, lần này tôi đoán sĩ quan huấn luyện Quý bị tiểu đoàn trưởng dạy dỗ rồi, nói không chừng còn bị cách chức ấy.”
Mọi người lập tức dựng tại lên, hỏi: “Sao lại thé?”
“Bởi vì lúc tôi về chính mắt nhìn thấy sĩ quan huấn luyện An cũng trở lại rồi.” Tôn
Hạo nghiêm túc trả lời: “Tôi đoán là để thay thế sĩ quan huấn luyện Quý.”
Nhiếp Nhiên vừa ăn bánh bao vừa kìm nén nụ cười trên khóe miệng.
Cuối cùng cô cũng hiểu cái gì gọi là tin tức giả trong truyền thuyết rồi!