Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1782
NGẬM BỒ HÒN LÀM NGỌT? KHÔNG THỂ NÀO!
An Viễn Đạo vốn chỉ muốn giày vò cô một chút, để cho cô có thể biết khó mà lui, biết say xe là chuyện không phải chỉ dựa vào việc nói mấy câu là có thể giải quyết. Nhưng ai ngờ cô lại giỏi chịu đựng như vậy, dưới tình huống này mà lại không nói câu nào.
Nhìn mặt cô trắng bệch như một tờ giấy, cuối cùng An Viễn Đạo thấy không nhẫn tâm.
Nhiếp Nhiên thấy xe đi chậm lại, cô ngước mắt lên nhìn vào gương chiếu hậu, thấy An
Viễn Đạo đang cau mày nhìn mình liền cong đôi môi tái nhợt lên.
An Viễn Đạo hừ lạnh một tiếng, sau đó anh ta lại đạp chân ga. Xe lao đi giống như mũi tên rời cung.
Trông như An Viễn Đạo đang giận dỗi nên làm thế, nhưng trên thực tế là giúp cô. Nếu cô đã muốn trị chứng say xe này, vậy thì để cho cô thử xem.
Thế là trên đoạn đường đi về, anh ta cứ lúc thì tăng tốc, lúc thì đi chậm lại.
An Viễn Đạo luôn chú ý tới cô, thấy cô siết chặt hai tay, trên mu bàn tay nổi gân xanh là anh ta lập tức giảm tốc độ, cho cô dịu đi một chút.
Sau khi nghỉ xong rồi, anh ta lại tăng tốc độ đến lúc cô không chịu đựng được nữa mới thôi.
Làm đi làm lại như vậy mười mấy lần, mồ hôi lạnh trên trán Nhiếp Nhiên chảy hết ra, cuối cùng xe cũng đến đơn vị dự bị.
Nhiếp Nhiên gần như là vừa lăn vừa bò ra khỏi xe, sắc mặt trắng bệch hơi xanh xao,
môi dưới bị cô cắn nát. Nhiếp Nhiên tựa vào cạnh cửa xe, hít thật sâu, cắn chặt môi, áp chế cái dạ dày đang đảo lộn của mình.
An Viễn Đạo thấy cô bị mình giày vò thảm thế này, trong lòng cũng nguôi giận hơn không ít: “Còn đứng ở đây làm gì, mau đi về tắm nước nóng rồi ngủ đi.”
Lúc này người trong đơn vị đều đang tiến hành cứu hỏa, cả đơn vị trống không, chỉ có hai người bọn họ đứng dưới chân tòa ký túc xá.
“Vậy bây giờ thầy đồng ý rồi à?” Cô đè nén cảm giác buồn nôn, thở hổn hển hỏi.
An Viễn Đạo thấy sắc mặt cô đã khó coi thế rồi mà không trách tội mình, lại còn nhớ đến chuyện mình huấn luyện cô, anh ta bó tay: “Tôi nổi tiếng là huấn luyện vô tình, còn nghiêm khắc hơn Quý Chính Hổ gấp trăm lần.”
Nhiếp Nhiên khoát tay: “Có gấp một nghìn lần, tôi cũng chịu được.”
An Viễn Đạo không tiện nói gì nữa, anh ta nhìn gương mặt trắng bệch của cô, thở dài trong lòng một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ hung dữ: “Vậy được, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu huấn luyện, huấn luyện cô đến chết! Cho cô lừa tôi về này!
Hừ! Hổ không phát uy cô lại nghĩ tôi là con mèo bệnh à!”
“Thôi đi, thầy được đền bù một học trò thầy mong muốn như tôi, nằm mơ cũng phải cười đến tỉnh dậy ấy chứ.” Nhiếp
Nhiên yếu ớt cười nói.
An Viễn Đạo hừ một tiếng: “Bớt dát vàng lên mặt mình đi, cô mà là học trò tốt gì chứ, gặp phải nhiệm vụ không làm được là không làm, tôi xui xẻo tám đời mới có học trò như cô. Nghiêm khắc mà nói, tôi đây là đang vì dân trừ hại, tiểu đoàn trưởng nên thưởng cho tôi.”
“Vâng vâng vâng, thầy vì dân trừ hại, thu thập yêu nghiệt này, được rồi chứ?” Nhiếp
Nhiên đã khỏe hơn một chút, dạ dày cũng đã ổn định lại, cô đứng thẳng lên, phất tay
với anh ta: “Thầy mau đi làm thủ tục bàn giao đi, ngày mai chính thức trở về đội, tôi đi tắm rồi ngủ trước đây.”
Nói rồi cô đi vào trong tòa ký túc xá.
An Viễn Đạo thấy cô dứt khoát đi như thế, lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cô cứ đi vậy à?”
Nhiếp Nhiên quay đầu nhìn về phía anh ta:
“Nếu không thì sao?”
“Tôi cố ý trút giận lên cô, cô không định trả miếng à?”
An Viễn Đạo thấy cô không phải là người ngậm bồ hòn làm ngọt mới đúng.
Nhiếp Nhiên cong môi lên: “Phải để thầy cảm thấy áy náy với tôi thì thầy mới cam tâm tình nguyện đồng ý chứ.”
Ngoài việc muốn được huấn luyện ra, cô còn phải cho anh ta thấy dáng vẻ chết đi sống lại của mình, khiến anh ta động lòng trắc ẩn.
An Viễn Đạo này rất ngốc, không biết đoán lòng người.
Nhiếp Nhiên cười đi vào trong tòa ký túc xá. Tiếp đó cô liền nghe thấy giọng nói tức giận của An Viễn Đạo vang lên: “Con nhóc này, cô đợi đó cho tôi!”
Đám chim đang ngủ say trên cành cây cũng vì tiếng hô này của anh ta mà giật mình, sau đó vỗ cánh bay đi.
Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng hét tức giận của An Viễn Đạo thì bật cười.
Tối nay có lẽ sẽ có một số người không ngủ được rồi.
Ha ha ha…