Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1781
THẤT BẠI TRONG GANG TẤC?!
Nhiếp Nhiên thấy anh ta sắp tức đến phát điên thật rồi, vì thế kịp thời dừng lại: “Được rồi được rồi, tôi không trêu thầy nữa, đúng là chẳng biết đùa gì cả.”
An Viễn Đạo nghiến răng, căm hận lườm cô một cái.
Cái gì gọi là không biết đùa?!
Nghĩ anh ta là chó hay mèo!
Thế mà lại dám trêu anh ta?!
Hơn nữa anh ta sắp giận đến sôi máu rồi, cô còn nói chỉ là trêu anh ta thôi. Vậy nếu cô muốn chọc giận người khác thật, còn không phải là khiến người ta chết đi à?! Cô
gái này đúng là phản rồi, một chút tôn ti lớn nhỏ cũng không có!
Cũng không biết Quý Chính Hổ dạy cô thế nào!
Không đúng, hình như bây giờ Quý Chính
Hổ cũng bị cô làm hư rồi, thỉnh thoảng còn bao che cho cô.
Còn nữa, điều khiến anh ta bực bội là không chỉ có Quý Chính Hổ, còn cả tiểu đoàn trưởng nữa!
Mỗi lần tiểu đoàn trưởng nhìn cô hay nói chuyện với cô đều cười ha ha. Thật không biết rốt cuộc con nhỏ này thu phục tiểu đoàn trưởng bằng cách nào.
Anh ta rất bực mình.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta đưa lưng về phía mình như cô vợ giận dỗi, chỉ cảm thấy buồn cười. Nhưng lúc này thật sự không nên cười, vì vậy cô cũng chỉ có thể nhịn, hắng giọng nói: “Tôi biết thầy không muốn trở lại là vì chuyện của Thiên Dạ khiến
thầy sợ. Thầy sợ mình dạy không tốt, sợ những người đó được thầy dạy rồi đều đi theo con đường của Thiên Dạ.”
“Tôi không…”
Nhiếp Nhiên thấy anh ta định phản đối, lập tức nói: “Đừng nói với tôi là không phải.
Thật ra điều thầy sợ nhất chính là cảm thấy mình đã không còn tư cách dạy nữa, cho nên mới từ chối dạy tôi.”
An Viễn Đạo bị cô nói trúng tim đen, mở miệng ra nhưng không nói gì.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta không có sức phản bác, tiếp tục nói: “Nhưng sao thầy không nghĩ xem, Uông Tư Minh cũng là học sinh của thầy, còn cả Phương Lượng và toàn bộ lớp 1 nữa, bọn họ đều rất giỏi, cũng thành công vào những đơn vị mũi nhọn kia. Thầy không thể bởi vì một mình
Thiên Dạ mà coi những người khác cũng thế. Chuyện này không công bằng đối với tôi và cả những người trong lớp 1 chút nào.”
Sắc trời ngoài cửa sổ đã tối đen, gió lớn cũng dịu đi một chút, lúc này xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, An Viễn
Đạo cúi đầu không lên tiếng.
Nhiếp Nhiên không giục, cứ im lặng đợi anh ta.
Dưới bầu không khí này, tuy An Viễn Đạo vẫn hơi tức giận, nhưng im lặng một lát rồi anh ta vẫn lên tiếng: “Cô không hiểu đâu,
Thiên Dạ là do tôi cầm tay chỉ dạy, tôi tốn rất nhiều tâm tư và tâm huyết…”
Mà người anh ta tốn nhiều tâm huyết nhất đó cuối cùng lại thành ra thế này. Bảo anh ta làm sao không thấy sốc, không thấy mỉa mai chứ? Sao anh ta còn dám đi dạy người khác? Nếu như lại dạy ra Thiên Dạ thứ hai thì phải làm thế nào, anh ta phải ăn nói với cha mẹ người khác thế nào?
Nhiếp Nhiên vỗ vai anh ta, trong giọng nói không nghe ra là trêu chọc hay là an ủi:
“Không sao, cái cũ không đi cái mới không đến.”
An Viễn Đạo quay phắt lại, tức giận trừng mắt lên quát lớn: “Cô tưởng là đi mua giày à, cái gì mà cái cũ không đi cái mới không đến chứ?”
“Vốn dĩ là thế mà, ban đầu thấy một lòng muốn nhận tôi vào lớp 1, khi đó tôi không chịu, mà thầy còn có Thiên Dạ. Hiện tại
Thiên Dạ chết rồi, bên cạnh thầy trống một chỗ, hơn nữa tôi lại rất cần thầy dạy, chẳng lẽ không phải là ông trời đã định trước để tôi bù vào chỗ thiếu sót đó sao?” Nhiếp
Nhiên phân tích vô cùng “lý tính”.
An Viễn Đạo nghẹn họng không nói được gì.
Biết rõ cô nói không chính đáng, nhưng lại không tìm được cách nào phản bác, nên anh ta chỉ có thể cau mày trợn mắt nhìn
CÔ.
Nhiếp Nhiên trấn an anh ta: “Thầy phải biết, không phải tất cả mọi người đều giống như Thiên Dạ. Thầy yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không đâm đầu vào ngõ cụt giống cô ta,
tôi nghĩ rất thoáng và cũng không có tinh thần trách nhiệm lớn như cô ta đâu, gặp phải nhiệm vụ không làm được là tôi từ bỏ ngay.”
An Viễn Đạo giận điên lên, bị thương trong nháy mắt tan thành mây khói, anh ta trừng cô một cái: “Nghe cô nói đắc ý quá nhỉ?
Không thấy nhục mà lại còn vẻ vang, đúng là chưa từng gặp binh lính nào như cô.”
Nhiếp Nhiên chống tay lên cửa xe, lạnh nhạt nói: “Vậy ý của thầy là mong tôi hy sinh tất cả vì nhiệm vụ, bao gồm cả chiến hữu à?”
Mấy ngày qua cô mệt mỏi muốn chết, vừa đói vừa buồn ngủ. Lúc này cô thấy khuyên được kha khá nên mới thả lỏng, ai ngờ lại vô thức nói ra câu này. Nói xong, cô lập tức tỉnh táo lại, chỉ muốn cho mình một cái tát.
Đang yên đang lành nói như vậy, không phải là lại đâm vào vết sẹo của An Viễn
Đạo sao? Ngộ nhỡ anh ta muốn chạy, thế thì sự khổ cực mấy ngày nay và những câu
vừa mới nói thành công cốc rồi.
Quả nhiên, cô nhìn sang bên cạnh, thấy An
Viễn Đạo hơi khựng lại, tâm trạng vừa mới bình ổn được một chút lại từ từ trở nên nặng nề.
Dưới bóng tối, dây thần kinh của Nhiếp
Nhiên căng lên, cô nhìn chằm chằm người bên cạnh, sợ anh ta sẽ xuống xe đi luôn.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m