Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1780
ĐƯỢC LẮM, QUẢ NHIÊN LÀ CÔ LỪA TÔI
Nhiếp Nhiên tạm biệt Lý Tông Dũng rồi đi ra khỏi phòng làm việc.
Quý Chính Hổ đang ngồi trong xe, vừa nhìn thấy cô đi ra, anh ta lập tức bấm còi ra hiệu cho cô.
Nhiếp Nhiên đi tới.
“Lên xe đi, tôi đưa cô về.” Quý Chính Hổ nói với cô.
Nhiếp Nhiên kéo cửa sau ra định ngồi vào bên trong. Ai ngờ An Viễn Đạo ngồi ở phía sau vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên muốn lên
xe, lập tức đuổi cô: “Đừng! Cô đừng có ngồi đây, ngồi ở ghế phụ đi, tôi không muốn nhìn thấy hai người.”
Nhiếp Nhiên hơi khựng lại, nhướng mày lên.
Cô đã bảo mà, đang yên đang lành sao An
Viễn Đạo lại ngồi ở phía sau, hóa ra là giận dỗi Quý Chính Hổ. 4
Cô chui thẳng vào trong cái xe việt dã cao lớn.
“Này, không phải bảo cô đừng có ngồi đây à!” An Viễn Đạo vẫn đang tức giận, thở hổn hển nói.
Nhiếp Nhiên cười ôm vai bá cổ An Viễn
Đạo: “Làm gì mà ầm ĩ thế, nhận tôi vào lớp 1 không phải luôn là chuyện thầy ước mơ à, bây giờ đạt được nguyện vọng rồi, nên vui mừng mới đúng chứ.”
An Viễn Đạo hừ lạnh một tiếng, hất tay cô ra: “Dùng tiểu đoàn trưởng áp chế tôi, thắng không vẻ vang gì.”
Nhiếp Nhiên không để ý hành động của anh ta, thu tay lại dựa vào ghế, thản nhiên hỏi: “Tôi cần thắng vẻ vang làm gì, tôi chỉ cần đạt được mục đích là được rồi.”
An Viễn Đạo tức đến vẹo cả mũi: “Vậy bạn đầu cô trói tôi về luôn không phải là xong rồi à?”
“Trói thầy về sao có thể bằng thầy cam tâm tình nguyện vì lời hứa của mình mà về được.” Nhiếp Nhiên cười nhìn anh ta, dáng vẻ y như con cáo nhỏ gian trá.
Vì lời hứa mà về?
An Viễn Đạo hiểu ra, anh ta trợn mắt nhìn cô: “Được lắm, hóa ra là cô lừa tôi hứa với cô!”
Anh ta đã nói có chỗ nào là lạ mà.
Nếu muốn để Lý Tông Dũng ép anh ta ở lại thì cũng không cần vòng vo như thế. Bây giờ anh ta mới biết, cô ép anh ta hứa, sau đó đạt được những yêu cầu kia xong sẽ chặn họng anh ta, cộng thêm sự uy nghiêm
của tiểu đoàn trưởng, cho dù anh ta không cam tâm tình nguyện thì chắc chắn cũng phải ở lại.
Nhiếp Nhiên cười ra tiếng: “Bây giờ biết cũng không muộn.”
“Cô, cô, cô! Cô đợi đó cho tôi! Cô tính kể tôi, tôi sẽ không dạy cô tử tế đâu!” An Viễn Đạo cảm thấy mình bị cô đùa giỡn như con khỉ hết lần này đến lần khác, chỉ cảm thấy lửa giận trong lồng ngực xộc thẳng lên đầu.
Nhiếp Nhiên nói mà không thèm để ý:
“Đến lúc đó thì cái bảng hiệu sĩ quan huấn luyện lớp 1 của thầy sẽ bị đập nát mất thôi.”
“Cô…” An Viễn Đạo tức đến nghẹn họng, thở hổn hển, sau đó oán hận nói: “Tôi… thế thì tôi sẽ huấn luyện cô đến chết!”
“Không được!”
“Được!”
Bên trong xe đồng thời vang lên hai giọng nói.
Một là Nhiếp Nhiên, người kia là Quý
Chính Hổ.
Nhiếp Nhiên nhìn ra phía trước, đúng lúc thấy Quý Chính Hổ cũng nhìn cô qua gương chiếu hậu. Hai người nhìn đối phương một cái, sau đó Nhiếp Nhiên quay sang vỗ vai An Viễn Đạo, cười trả lời:
“Được, tôi đang cầu mà không được đây, thầy đừng có nương tay.”
An Viễn Đạo cảm thấy con nhỏ này là khắc tinh của anh ta, cái gì cũng nghĩ tới rồi, hơn nữa còn lấp hết đường sống của anh ta làm anh ta tức giận chỉ muốn giậm chân!
“Cô cầu cũng không được. Nhưng tôi sẽ không cho cô được như ý đâu, cho dù nuốt lời tôi cũng không muốn làm.” An Viễn Đạo vừa tức vừa bực, giận dỗi làm ầm lên.
Nhiếp Nhiên nhướng mày, liếc anh ta:
“Thầy đã đồng ý với tiểu đoàn trưởng rồi.”
Hình như An Viễn Đạo định bất chấp tất cả: “Tôi không phải là người của đơn vị dự bị, bây giờ tiểu đoàn trưởng đã không phải là cấp trên của tôi nữa rồi.”
Quý Chính Hổ cau mày lại, không vui nói:
“Rốt cuộc anh muốn ầm ĩ đến khi nào…”
“Tôi ầm ĩ? Rốt cuộc là ai ầm ĩ, là ai lừa tôi qua đây?!” An Viễn Đạo vốn đang không vui, lúc này Quý Chính Hổ lên tiếng, anh ta lập tức bùng nổ.
Nhiếp Nhiên vốn chỉ trêu An Viễn Đạo một chút mà thôi chứ không muốn anh em bọn họ cãi nhau thật. Vì vậy, cô lập tức lên tiếng cắt ngang: “Vừa rồi tiểu đoàn trưởng nói người bên kia vì tìm tôi mà loạn hết cả lên, hay là thầy về giải quyết trước đi, tôi bảo sĩ quan huấn luyện An đưa tôi về là được rồi.”
Nói rồi cô nháy mắt ra hiệu với Quý Chính
Hô.
Quý Chính Hổ suy nghĩ một lát, lại nhìn vẻ mặt tức giận của An Viễn Đạo, cuối cùng im lặng xuống xe, đi về hướng ngược lại.
Bên trong xe lập tức chỉ còn lại Nhiếp
Nhiên và An Viễn Đạo.
An Viễn Đạo cau có nói với cô: “Cô đừng tưởng bảo Quý Chính Hổ đi, rồi nói với tôi vài câu là tôi sẽ tha thứ cho cô, đời này tôi ghét nhất bị người khác lừa dối!”
Nhiếp Nhiên cứ như chỉ sợ thiên hạ không loạn: “Cho xin đi, tôi lừa thầy còn ít à?
Ngay cả thuốc tôi cũng bỏ cho thầy rồi, không phải là ngày nào thầy cũng vẫn hầm canh xương cho tôi đấy à?”
An Viễn Đạo nghiến răng nghiến lợi trừng cô: “Cô! Cô định nói ngon nói ngọt khuyên tôi?”
“Hóa ra thầy muốn nghe lời mềm mỏng à?
Sao không nói sớm, bây giờ tôi nói cho thầy nghe luôn.”
Dáng vẻ bừng tỉnh của Nhiếp Nhiên cùng với điệu bộ dễ thương suýt nữa khiến An
Viễn Đạo giận đến tắc thở: “Cô… cô… cô!
Tức chết tôi rồi!”