Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1779
KHÔNG PHẢI KIỂM TRA, MÀ LÀ ĐAU LÒNG
“Ngài giữ tôi lại có chuyện gì thế?” Nhiếp Nhiên thấy kỳ lạ.
“Vừa rồi bọn họ đến nhanh quá, tôi vẫn có chuyện chưa nói với cô.” Lúc này Lý Tông
Dũng đứng dậy, lấy điện thoại trong ngực ra đưa cho cô: “Thằng nhóc kia gọi điện thoại cho cô mấy ngày liên tục mà cô không nghe, nó sắp lo đến phát điên rồi.
Bây giờ cô gọi cho nó đi.”
Nhiếp Nhiên ngẩn ra: “Ngài chưa nói tôi xảy ra chuyện đấy chứ?”
Lý Tông Dũng lắc đầu: “Chưa, tôi chỉ nói cô đang huấn luyện, không nói gì khác nữa.
Nhưng cô cẩn thận một chút, thằng nhóc
này thông minh, không cẩn thận sẽ dễ bị nó nghe ra sơ hở.”
Lúc này Nhiếp Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm: “Tôi biết rồi, ngài yên tâm.”
Sau đó cô bấm nút gọi.
Lý Tông Dũng biết ý rời khỏi phòng làm việc, nói là muốn đi hỏi tình hình hỏa hoạn, nhường không gian lại cho Nhiếp
Nhiên. Cửa vừa đóng lại, điện thoại liền có người bắt máy.
“Chuyện gì thế chú?” Giọng nói quen thuộc truyền từ bên kia đến.
Đã lâu không nghe thấy giọng nói này,
Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên: “Phải là em hỏi anh mới đúng chứ?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia lập tức trở nên vui mừng: “Sao em lại gọi điện thoại cho anh vào lúc này?” Nhưng sau đó giọng anh lại trầm xuống: “Không đúng, sao em lại dùng điện thoại này gọi cho anh?”
Nhiếp Nhiên cảm thấy Lý Tông Dũng nói không sai một chút nào. Anh đúng là rất khó đối phó, dùng điện thoại bọn họ chuyên liên lạc gọi cũng bị anh phát hiện chỗ lạ.
Nhưng may mà Nhiếp Nhiên đã nghĩ xong cách đối phó với anh: “Vừa nãy em đang huấn luyện, mãi mà không về, tiểu đoàn trưởng cố ý đến sân huấn luyện tìm em, bảo em gọi điện thoại cho anh.”
Quả nhiên câu này đã di chuyển sự chú ý của anh: “Đã muộn thế này sao em vẫn chưa về nghỉ ngơi đi?”
“Vậy sao muộn thế này rồi mà anh vẫn chưa ngủ?” Nhiếp Nhiên lập tức hỏi ngược lại.
“Anh và em sao có thể so sánh với nhau được, anh là đàn ông, hơn nữa anh còn có việc.” Giọng Hoắc Hoành thoáng chột dạ.
Trên thực tế, vừa rồi anh cúp điện thoại xong, trong lòng cứ bất an mãi, mãi mà
không bình tĩnh được. Anh ngồi trong phòng sách rất lâu, cho đến khi có cuộc điện thoại này, anh mới hoàn toàn yên tâm.
Nhiếp Nhiên nghe ra sự yếu ớt trong lời nói của anh nhưng cô không vạch trần mà chỉ nói đùa: “Thế là anh đang phân biệt đối xử à?”
Bên kia điện thoại lập tức truyền đến tiếng cười khẽ của Hoắc Hoành: “Không phải phân biệt đối xử, mà là đau lòng.”
Giọng nói cuốn hút kia xuyên qua điện thoại truyền tới khiến Nhiếp Nhiên khẽ cười: “Được rồi được rồi, vì anh nên em sẽ về sớm nghỉ ngơi, bây giờ về nghỉ ngay đây.”
“Ừ, sau khi dậy nhắn tin cho anh, phải dùng điện thoại của em nhắn cho anh.”
Nhiếp Nhiên híp mắt lại: “Anh sợ em qua loa lấy lệ với anh nên định kiểm tra đúng không?”
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Hoắc Hoành mềm giọng xuống: “Anh đâu dám, anh chỉ thương em thôi.” (?
Anh nhanh chóng nhận sai thế này, Nhiếp
Nhiên còn có thể nói gì, hơn nữa cô và Lý
Tông Dũng còn lừa anh nữa, vì vậy cô rất vui vẻ đồng ý: “Được rồi, em đi về nghỉ ngơi đây, khi nào dậy em sẽ nhắn tin cho anh. Nhưng mà khoảng thời gian này có thể em sẽ huấn luyện theo hình thức khép kín, cho nên chắc sẽ không chú ý đến điện thoại.”
Hoắc Hoành thấy cô đồng ý với mình thế này cũng rất vui: “Anh biết rồi, em ở đó là anh yên tâm rồi.”
Hai người lại nói mấy câu rồi mới cúp điện thoại. Cô đợi trong phòng làm việc một lúc thì Lý Tông Dũng về.
“Báo bình an xong rồi à?” Lý Tông Dũng trêu chọc.
“Vâng.” Nhiếp Nhiên gật đầu rồi đứng dậy, đưa điện thoại cho Lý Tông Dũng, sau đó
nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của ông, cô lập tức nói: “Tiểu đoàn trưởng, nếu không còn chuyện gì thì tôi về nghỉ trước đây.”
Mỗi lần Lý Tông Dũng cho hai người bọn họ thời gian gọi điện thoại xong thì đều nhìn cô bằng ánh mắt của người từng trải.
Cho nên, cô cứ chạy trước thì hơn.
Lý Tông Dũng nhìn sắc mặt cô biết là cô đã chịu khổ nhiều rồi, không giữ cô lại nói chuyện nữa mà gật đầu nói: “Được, cô về nghỉ ngơi đi, bắt đầu từ ngày mai, cuộc sống tươi đẹp của cô sẽ kết thúc rồi, nhớ phải cẩn thận. Bây giờ An Viễn Đạo không cam tâm tình nguyện bị cô nhốt ở đơn vị dự bị, chỉ sợ đến lúc đó cậu ta sẽ dùng việc công để báo thù riêng, giày vò cô một trận.”
Nhắc tới An Viễn Đạo, Nhiếp Nhiên toét miệng cười, vô cùng tự tin nói: “Không sao, nhốt thầy ấy ở đây cũng chỉ là kế tạm thời thôi, tôi sẽ có cách khiến thầy ấy cam tâm tình nguyện ở lại.”
“Được, vậy tiếp theo phải xem bản lĩnh của cô rồi, dù sao tác dụng của tôi cũng chỉ đến đây thôi.” Lý Tông Dũng cười ha ha, nói xong rồi cho cô đi.