Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1778
SĨ QUAN HUẤN LUYỆN AN NHẬN THUA
“Vậy tại sao lúc ấy cô không để lại một viên đạn tín hiệu để chứng minh?” Quý Chính Hổ hỏi.
Cho dù thế lửa vô cùng nguy hiểm, cô không tiện gửi đạn tín hiệu thì cũng có thể để đạn tín hiệu lại đó mà.
“Hai viên đạn tín hiệu đều bị tôi dùng để nhóm lửa rồi.” Đ
Đạn tín hiệu Quý Chính Hổ cho cô thật ra là pháo sáng. Đạn tín hiệu thật sự là bắn ra từ nòng súng, độ chiếu sáng nhỏ, bình thường lúc chiến đấu xung kích mới làm.
Mà độ sáng của pháo sáng thì lớn hơn nhiều, bên trong có một linh kiện chiếu sáng đặc biệt chứa thuốc chiếu sáng, chứa kim loại có thể nhóm lửa nên rất dễ nhóm lửa.
Dưới thời tiết khắc nghiệt thế này, lửa thật sự vô cùng quan trọng, có thể ném quần áo chứ không thể ném đạn tín hiệu.
Quý Chính Hổ hiểu ra.
Quần áo đúng là có thể chống rét, nhưng có lửa càng tốt hơn, lửa có thể chiếu sáng vào buổi tối, có thể sưởi ấm, có thể nướng đồ ăn, những tác dụng này nhiều hơn một cái áo nhiều.
Cô lựa chọn dứt khoát như thế khiến Quý
Chính Hổ cũng thầm bội phục.
Dù sao trời đang lạnh, gió lại lớn, ban ngày chỉ mặc một cái áo mỏng đi dưới gió lạnh đúng là rất dũng cảm.
Còn An Viễn Đạo thì hừ lạnh: “Lại còn ném áo khoác cơ đấy! Cô đừng tưởng tôi không
biết trong lòng cô nghĩ gì. Bây giờ khu vực kia đang bị cháy nắng, thể lửa mới được khống chế chứ chưa hoàn toàn dập tắt hẳn, đến lúc đó chúng tôi đi tìm nhưng không tìm được, cô nói bị lửa đốt mất rồi thì sao?”
Thấy An Viễn Đào năm lần bảy lượt làm khó cô, rốt cuộc Quý Chính Hổ không nhịn được, cãi lại thay Nhiếp Nhiên: “Nhiếp
Nhiên không phải người như thế.”
An Viễn Đạo trừng anh ta một cái: “Anh bớt bảo vệ lính của anh đi.”
Quý Chính Hổ cau mày lại, đang định nói thì Nhiếp Nhiên giơ tay ngăn lại.
“Yên tâm, chỗ tôi ném chắc chắn không có hỏa hoạn.” Cô tự tin nói với An Viễn Đạo.
An Viễn Đạo hừ lạnh: “Sao cô có thể chắc chắn như vậy?”
Nhiếp Nhiến cong môi cười: “Bởi vì tôi bọc đá rồi ném xuống nước nên chắc chắn không sao.”
Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng tại sao cô lại chọn áo khoác. Đạn tín hiệu quá nhẹ, rơi xuống nước sẽ dễ bị cuốn đi.
Nhưng áo bọc đá chìm xuống thì sẽ không dễ bị cuốn đi được.
“…” An Viễn Đạo hoàn toàn im lặng.
“Chỉ cần không phải đất đá trôi, sạt lở, hoặc là lũ lụt thì chắc chắn cái áo sẽ bình yên vô sự.”
Nhiếp Nhiên mỉm cười vỗ vai An Viễn Đạo:
“Sao nào, những thứ thầy nói tôi đều làm được rồi, vậy có phải bây giờ thầy nên thực hiện lời hứa của mình rồi không?”
An Viễn Đạo hất cái móng heo của Nhiếp
Nhiên trên vai mình xuống, mạnh miệng nói: “Mặc kệ, tôi vẫn chưa nhìn thấy áo, vẫn chưa tính là hoàn thành.”
Nhiếp Nhiên thấy anh ta cứng cổ thì nhướng mày lên, sau đó liếc Lý Tông Dũng.
Lý Tông Dũng nhận được ám thị của cô liền bật cười.
Con nhóc này đúng là biết sai khiến người ta thật.
Ông đường đường là một tiểu đoàn trưởng mà lại phải nhìn ánh mắt của một cô gái để làm việc nói chuyện.
Mặc dù nghĩ trong lòng như thế, ông vẫn ho nhẹ mấy tiếng, ra vẻ uy nghiêm nói:
“Tôi tin Nhiếp Nhiên sẽ không nói dối. Nếu như cậu không tin thì thế này đi, để tôi làm người bảo đảm, nếu cô ấy nói dối, cậu đến tìm tôi tính sổ, thế nào?”
An Viễn Đạo không ngờ tiểu đoàn trưởng lại đứng về phía Nhiếp Nhiên, anh ta cau mày gọi: “Tiểu đoàn trưởng…”
Nhưng Lý Tông Dũng đâu có quan tâm đến anh ta, Nhiếp Nhiên đã liều mạng đến mức này rồi, ông là tiểu đoàn trưởng, đến thời khắc mấu chốt không thể làm hỏng việc được.
Vì vậy ông trừng mắt, sầm mặt lại, uy nghiêm hỏi: “Hay là ngay cả tôi cậu cũng không tin?”
An Viễn Đạo không thể so với Nhiếp Nhiên được, Nhiếp Nhiên là con gái, còn là người yêu của Hoắc Hoành, là vợ học trò cưng của ông, hơn nữa cô thông minh lanh lợi,
Lý Tông Dũng đương nhiên sẽ không quá hà khắc, nhưng An Viễn Đạo là nam binh, lại là cấp dưới của ông, phần uy nghi này vẫn phải có. 5
An Viễn Đạo như quả bóng da xì hơi, chột dạ nói: “Tôi đâu dám.”
Lý Tông Dũng nghe được câu trả lời hài lòng, tranh thủ ra lệnh: “Nếu đã thế thì mau chóng trở về đơn vị đi. Trừ Tết ra là chưa đến hai tháng nữa, cô ấy không còn nhiều thời gian đâu.”
“Rõ.” Cho dù trong lòng An Viễn Đạo không muốn, nhưng mệnh lệnh đã ban, anh ta chỉ có thể nhận thôi.
Nhưng mà lúc nhận lệnh, anh ta cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ.
Lúc anh ta mơ hồ ra ngoài, Lý Tông Dũng liền gọi Nhiếp Nhiên lại.
Còn An Viễn Đạo và Quý Chính Hổ thì bắt tay nhau đưa hai đội vốn đang tìm kiếm
Nhiếp Nhiên đến hiện trường hỏa hoạn để giúp đỡ.