Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1775
CÙNG HỢP SỨC LỪA NGƯỜI?!
Anh ta… phục cô rồi. Liều mình đến thế chỉ vì muốn đưa anh ta về.
Quý Chính Hổ thấy đã muộn lắm rồi liền nhanh chóng kéo anh ta lên xe: “Mau đi theo tôi.”
An Viễn Đạo bị anh ta kéo đến cạnh cửa xe, đến khi sắp bị nhét vào trong xe rồi, anh ta mới hoàn hồn lại: “Đợi đã! Cô ấy mất tích, anh tìm tôi làm gì, tôi đâu biết cô ấy ở đâu.”
Lần này Quý Chính Hổ nắm chặt cổ tay anh ta không buông: “Tôi đưa cô ấy đến khu vực trước kia anh huấn luyện lớp 1, bên kia bị cháy hoàn toàn không tìm được đường, anh hiểu rõ hơn tôi nên cần anh đưa tôi đi.” Anh ta sợ An Viễn Đạo không
đồng ý, nắm chặt tay anh ta, trầm giọng nói: “Chúng tôi đã tìm cô ấy ba ngày, phái người của hai đội đi rồi nhưng vẫn không tìm được, nếu cứ như vậy thì thật sự sẽ hết hy vọng mất. Cô ấy vì anh nên mới đi vào đó, anh không thể trơ mắt nhìn cô ấy chết được.”
Nói rồi anh ta đẩy ngay An Viễn Đạo vào trong xe. An Viễn Đạo nghe thấy đã ba ngày, trong lòng càng thêm nặng nề, câu nói cuối cùng của Quý Chính Hổ lại đâm thẳng vào vết sẹo sâu nhất trong lòng anh ta.
Khi đó Thiên Dạ cũng vì mệnh lệnh của anh ta mới làm ra chuyện như vậy, cuối cùng phải chết. Anh ta không thể để cho chuyện như thế xảy ra một lần nữa.
Vậy là An Viễn Đạo không nói thêm gì nữa, chui vào bên trong xe, giục Quý Chính Hổ mau lái xe.
Khoảng hai tiếng sau, xe lái vào bên trong khu vực huấn luyện dã ngoại. Lúc này đã là gần tối, sắc trời u ám hơn, nhưng khói đen trên đỉnh núi vẫn chưa tản đi hết, vì thế mà bầu trời càng thêm đen hơn.
Trên núi còn có mấy chỗ vẫn đang có ánh lửa, thỉnh thoảng truyền đến tiếng hô hoán của các binh lính.
An Viễn Đạo định dẫn Quý Chính Hổ chạy lên núi, nhưng còn chưa kịp lên thì một lính gác đã mời bọn họ vào phòng làm việc.
Hóa ra từ một tiếng trước, Lý Tông Dũng đã đích thân tới đây trấn thủ chỉ huy rồi.
Mới vào phòng, vừa hô “báo cáo” xong, họ đã thấy Lý Tông Dũng tươi cười, hoàn toàn không có vẻ tức giận như lúc trước.
Chuyện gì thế này?
Lúc bọn họ đang không hiểu thì nghe thấy một tiếng nói yếu ớt: “Sĩ quan huấn luyện
An, chào buổi tối.”
Giọng nói quen thuộc này khiến Quý Chính
Hổ và An Viễn Đạo chấn động, từ từ quay đầu lại, thấy ngay người vốn phải bị kẹt ở trong núi lúc này đang bình an vô sự ngồi trên cái sofa cạnh cửa, cười híp mắt uống trà, nhìn hai người bọn họ.
An Viễn Đạo kinh ngạc trợn to mắt, chỉ
Nhiếp Nhiên: “Không phải là cô bị kẹt ở trong núi sao?” Sau đó anh ta quay sang nhìn Quý Chính Hổ: “Anh lừa tôi?! Anh nói với tôi là cô ấy bị kẹt ở trong núi, bảo tôi đi cứu người, sao bây giờ cô ấy lại bình an vô sự ở đây?”
Nhiếp Nhiên để cốc trà xuống, mỉm cười trêu chọc: “Nghe ý của sĩ quan huấn luyện
An thì tôi thoát khỏi cảnh thập tử nhất sinh, thầy lại không vui nhỉ?”
“Đương nhiên không phải rồi! Chỉ là…” An
Viễn Đạo đang rối rắm, nói cũng không rõ ràng.
Quý Chính Hổ lên tiếng hỏi: “Cô về lúc nào thế?
“Lúc thầy đi tìm sĩ quan huấn luyện An thì tôi vừa vặn rời núi gặp tiểu đoàn trưởng đích thân tới chỉ huy.”
Quý Chính Hổ nhìn cô từ trên xuống dưới:
“Không bị thương chứ?”
Bây giờ anh ta sợ nhất là cô bị thương, cô mà bị thương là luôn long trời lở đất, dọa chết người.
“Không, tôi vẫn khỏe.” Nhiếp Nhiên biết
Quý Chính Hổ đang lo lắng điều gì, cô đứng dậy xoay một vòng trước mặt anh ta. Trên người cô bẩn thỉu, tóc cũng bị gió thổi tán loạn, nhưng quần áo nguyên vẹn, cũng không bị bỏng, rõ ràng là không bị trận hỏa hoạn kia ảnh hưởng.
Trái tim nhảy lên tận cổ họng của Quý
Chính Hổ cuối cùng cũng về lại vị trí cũ.
Nhiếp Nhiên tiến lên, mỉm cười nhìn An
Viễn Đạo: “Thế mà thầy kéo thầy ấy qua đây được thật, làm tốt lắm.”
An Viễn Đạo nghe thấy giọng nói quan tâm của Quý Chính Hổ, vốn còn tưởng là mình hiểu lầm anh ta. Nhưng lúc này nghe thấy
Nhiếp Nhiên nói thế bèn lập tức nhảy lên:
“Được lắm, mọi người hợp lực lừa tôi à?!
Uổng công tôi tưởng xảy ra chuyện thật!
Không ngờ anh đã biết Nhiếp Nhiên không sao!”
Quý Chính Hổ vốn là một người rất nghiêm túc, nhưng ai ngờ anh ta ở cạnh Nhiếp
Nhiên lâu nên đã biết lừa người rồi!