Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1774
L ý Tông Dũng nghe thấy câu này thì trái tim thắt lại.
Chẳng lẽ thằng nhóc này đã phát hiện ra cái gì rồi à?
Học trò của ông tâm tự tinh tế, đầu óc lại vô cùng thông minh, có lúc ngay cả ông cũng không hiểu nổi anh.
Vì thế, Lý Tông Dũng cố ý làm như không biết: “Ai? Cháu nói không đầu không cuối cái gì thế?” Giọng Hoắc Hoành thoáng bất an: “Ba ngày nay cháu gọi điện thoại, nhắn tin cho cô ấy vô số lần nhưng không thấy cô ấy nhắn lại.” Hóa ra chỉ là không gọi được điện thoại thôi, Lý Tông Dũng thở phào nhẹ nhõm:
“Cháu nói con nhóc đó hả, nó đang hăng hái huấn luyện vì cháu đấy, mấy ngày nay tối nào cũng huấn luyện đến ba bốn giờ sáng, có lúc còn không về phòng, sao có thể nghe điện thoại của cháu được?” Nhưng Hoắc Hoành đâu có phải là người dễ lừa, anh vẫn nghi ngờ hỏi: “Thật không?” Lý Tông Dũng không dám gọi anh về vào thời khắc mấu chốt này, chỉ có thể xoa dịu anh trước, ông trầm giọng nói: “Nhóc con, cháu còn không tin chú à?” Hoắc Hoành do dự mấy giây mới trả lời:
“Không phải, chỉ là không biết tại sao trong lòng cháu cứ cảm thấy hốt hoảng, nhất là sau khi cô ấy không nghe điện thoại của cháu, cháu càng bất an hơn.”.
“Cháu gửi nhiều tin nhắn như vậy, có vẻ đã giải quyết Hoắc Khải Lãng hoàn toàn rồi nhỉ?” Lý Tông Dũng không dám tiếp tục nói chuyện liên quan tới Nhiếp Nhiên với anh nữa, ông chỉ sợ mình vô tình nói một cậu sẽ bị anh nhìn ra cái gì đó thì không thể xử lý được, cho nên vội vàng chuyển chủ đề.
Nghe thấy Lý Tông Dũng nói tới Hoắc Khải Lãng, giọng nói lo lắng bất an của anh dịu đi: “Bây giờ ông ta đã là người vô dụng rồi, chỉ có thể dựa vào cháu bảo vệ. Một khi ông ta bước ra khỏi cánh cửa phòng đó, không cần cháu ra tay, người bên kia cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta.” Thấy anh chắc chắn như thế, Lý Tông Dũng nói: “Người này có thể giữ thì giữ, không giữ được cũng không sao.” Tuy Hoắc Khải Lãng là nhân vật then chốt trong nhiệm vụ lần này, có thể giữ lại tất nhiên là quá tốt, đến ngày lên tòa án cũng có nhân chứng, nhưng thân phận của ông ta quá đặc biệt và cũng rất nguy hiểm, ngộ nhỡ đến một ngày nào đó tro tàn lại cháy thì sẽ không hay.
Cho nên lúc cần thiết, có thể giải quyết thì không thể nhẹ tay.
Hoắc Hoành cũng tán thành: “Cháu biết, cháu tự có sắp xếp.” Hai người lại nói mấy câu liên quan đến nhiệm vụ tiếp theo rồi Lý Tông Dũng vội vàng tìm một cái cớ định kết thúc cuộc điện thoại này.
Nhưng lúc định cúp điện thoại, Hoắc Hoành vẫn không yên tâm hỏi: “Cô ấy…
không sao thật chứ?” Lý Tông Dũng vì muốn xoa dịu anh nên giả và tức giận hỏi: “Con bé ở chỗ chú ăn ngon ngủ ngon, có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Hoắc Hoành nhất thời không tìm ra sơ hở gì, chỉ có thể nói: “Vậy thì tốt.” Lý Tông Dũng thấy điện thoại đã ngắt kết nối mới thả lỏng. Nhưng sau đó ông bắt đầu phiền muộn bất an.
Thằng nhóc kia không gọi được điện thoại đã lo lắng như thế, vậy nếu như không tìm được Nhiếp Nhiên thật, nó còn không lật trời lên à?
Càng nghĩ ông càng cảm thấy lo lắng, lập tức gọi điện thoại đi giục Quý Chính Hổ, đồng thời ra lệnh nhất định phải đưa được An Viễn Đạo về.
Lúc này Quý Chính Hổ đã lái xe đến đơn vị của An Viễn Đạo, còn chưa kịp xuống xe đã nghe được mệnh lệnh của Lý Tông Dũng, anh ta bảo đảm mình nhất định sẽ đưa được An Viễn Đạo về.
Cúp điện thoại xong, anh ta nói mục đích đến của mình với binh lính bên kia, binh lính đó xem giấy chứng nhận của Quý Chính Hổ xong liền gọi điện thoại cho tiểu đội trưởng đội cấp dưỡng.
Lúc này đang là buổi trưa, chưa đến giờ cơm tối, trong tiểu đội cấp dưỡng rất nhan nhã, khi nhận được tin, An Viễn Đạo đang nghỉ trưa. Ban đầu anh ta còn tưởng Quý Chính Hổ đến tìm anh ta là bởi vì lâu không gặp nên nhớ, vì vậy sửa soạn một lát rồi đi ngay. 4 Ai ngờ vừa mới ra ngoài, Quý Chính Hổ nhìn thấy anh ta đã lập tức kéo anh ta lên xe.
An Viễn Đạo vốn đang định chào hỏi, đổi ngay thành: “Anh làm gì thế?!” Nói rồi anh ta giãy ra khỏi tay Quý Chính Hồ.
Quý Chính Hổ quá sốt ruột, một lòng muốn đưa anh ta đi, nhất thời không để ý nên bị anh ta giãy ra, Quý Chính Hổ quay lại nói:
“Nhiếp Nhiên xảy ra chuyện rồi, mau đi cùng tôi!” “Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt An Viễn Đạo hơi thay đổi.
Vẻ mặt Quý Chính Hổ nặng nề: “Nhiếp Nhiên mất tích rồi.” An Viễn Đạo cau mày lại, vừa lo lắng vừa khó hiểu: “Nhiếp Nhiên mất tích? Anh nói thế là có ý gì? Anh nói rõ ràng đi xem nào.” “Để đạt được yêu cầu của anh mà cô ấy đi huấn luyện dã ngoại, sau đó gặp phải hỏa hoạn, bây giờ mất liên lạc rồi.” Quý Chính Hổ nói một câu đơn giản nhưng lại khiến An Viễn Đạo giật mình.
“Cô ấy huấn luyện theo lời tôi nói thật à?!” An Viễn Đạo còn tưởng Nhiếp Nhiên đã từ bỏ, ai ngờ cô lại ngu ngốc huấn luyện như thế chứ.
“Vậy cô ấy huấn luyện ra sao rồi?” Anh ta hỏi.
Quý Chính Hổ lạnh lùng trả lời: “Ba yêu cầu anh nói, chỉ còn việc huấn luyện dã ngoại là cô ấy chưa hoàn thành thôi.” An Viễn Đạo kinh ngạc trợn tròn mắt: “Một phút bốn mươi giây và mang nặng 20kg đều đã xong rồi?”